Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Thu Hương

Em tên là Thu Hương sinh năm 1983, sống và lớn lên tại Ốp-sô-kol trên phía bắc Moskva nước Nga . Bố của em là người Việt Nam và mẹ của em là người Việt gốc Hoa . Bản thân là con một nên từ nhỏ tới lớn em sống trong cuộc sống sung túc được sự đùm bọc của bố và mẹ . Tuy bố và mẹ em làm công nhân nhưng số tiền họ kiếm về cũng đủ lo cho cả nhà được cơm no áo ấm. Năm nay em vừa tròn 18 tuổi . Vì bản thân em yếu từ nhỏ nên cơ thể của em phát triễn rất chậm . Lúc nào thì bố mẹ cũng cho em là đứa con nít vì dóc người của em nhỏ nhắn. Nhưng chỉ có em mới hiểu rõ hết sự phát triển của em . Năm 16 tuổi thì em bắt đầu thấy triệu chứng dậy thì, em bắt đầu biết mộng mơ khi cánh lá mùa thu rơi, khi con bướm lờn vờn hoặc khi ngọn cỏ lã ngọn theo chiều gió . Cuộc đời của em không có gì khác lạ hay đáng nói cho đến khi em gặp chàng là khi thế giới của em đã bước sang một ngỏ ngoặt khác. Thế giới tình yêu . Lần đó có dịp tổ chức liên hoan cuối năm. Như mọi lần bố mẹ dẫn em theo . Khác hơn những năm trước lần này em ăn mặc tươm tất hơn . Với bộ đồ thun bó sát người và cái quần jeans ôm sát mông , trông em rõ thật là một cô gái mới lớn . Một cô gái có một sắc đẹp đã chín, một phong thái tự tin, một sức quyến rũ bí ẩn tìm tàn trong cơ thể hừng hừng của tình yêu . Khi em bước vào buổi tiệc, em như một ngôi sao sáng. Lần đầu tiên em được mọi người chú ý em đến thế . Em vui lắm! Tất cả những đồng nghiệp của bố mẹ từ người Việt cho tới người Nga , ai nấy cũng nhìn em lôm lôm. Những ánh mắt len lén ấy không thể nào qua mặt được em hết . Trong số những nam đồng nghiệp của bố mẹ em, có người Việt và người Nga, nhưng đa số người Việt đều đáng tuổi cha chú của em. Riêng có Sasha là trạc tuổi của em, nhưng anh ta là người Nga . Em hoàn toàn không kỳ thị bất cứ dân tộc nào, nhưng bản thân em thì thích có một người chồng là Việt Nam hơn . Tuy là thế nhưng em không phủ nhận là tùy trường hợp, đối với Sasha thì khác khi lần đầu tiên em nhìn chàng, em phát hiện chàng rất là đẹp trai với mái tóc vàng óng ả, cặp mắt xanh lơ mơ huyền cả hồ thu chan chứa . Khi ánh mắt đó trau cho em là em biết đời này mình sẽ chết đuối dưới đáy mắt của chàng. Suốt buổi tiệc em không có cơ hội để tiếp xúc với chàng, chàng dường như cũng vậy . Em chỉ dám nhìn chàng len lén khi biết chàng đã quay lưng về phía khác . Nhưng em biết chàng cũng để ý tới em nhiều vì thấy chàng có vẻ lúng túng khi cách em chừng vài bước. Tiệc tàn, em và bố mẹ chia tay với mọi người . Em chỉ để lại một cái cười nhẹ nhàng cho chàng rồi bước ra xe nhưng em biết chàng đang dán mắt vào em , em bỗng thấy trời bên ngoài tuyết rơi rơi mới đẹp làm sao ! Sau đó thì em phải đi học và không gặp được chàng nữa . Ngày ngày em mơ mộng hình bóng của chàng, đêm đêm em ngồi chép thơ để tả dáng vẻ của chàng . Nhưng đó cũng chỉ là mơ tưởng thôi chứ em biết chàng còn bận rất nhiều việc . Một ngày tình cờ em nhận được một chậu hoa của chàng gởi . Em mừng rỡ vô cùng. Và em mong chờ sự tiếp nối là một bữa ăn tối hay là đi xem xi-nê, nhưng em chờ mãi mà vẫn không thấy chàng đến . Em buồn lắm , ăn không ngon ngủ không yên vì nhớ nhung chàng. Mẹ em cảm giác được là em đã phải lòng ai đó. Mẹ gặn hỏi . Em dấu diếm. Nhưng cuối cùng thì em cũng thố lộ cho mẹ biết người em yêu chính là chàng Sasha làm chung với mẹ . Mẹ không tán thành nhưng mẹ cũng không cản em quyền được yêu . Mẹ chỉ dặn là em hãy cẩn thận coi chừng, không nên quá gần gủi với người Nga bởi vì mấy tháng qua, người Việt bỗng nhiên trở thành mục tiêu tấn công của các tổ chức phát xít ở Nga . Nếu em quen với Sasha thì sẽ làm cho bọn chúng ngứa mắt và có thể sẽ hành hung em. Sau đó mẹ nói cho bố biết, bố không nói gì chỉ trầm ngâm suy nghĩ . Trong bố bình tỉnh nhưng em biết bố cũng lo lắm. Rồi bố dặn em ra đường phải cẩn thận coi chừng bọn đầu trọc chận đường hành hung . Em thì chỉ vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện . Lần đó em và chú ruột của em, chú Phòng, đi chợ TOGI về, băng ngang con hẽm tắt để dẫn về nhà , em gặp một đám côn đồ đầu trọc đứng chận ngang lối . Khi đó chú em định quay đầu trở lại thì hai tên khác đã đứng ở đầu hẽm kia để ém lối thoát. Bọn chúng cười hô hố và ra vẽ khinh miệt . Khi đó thì chú của em đẩy em sát vào tường và dang hai tay hòng để tự vệ . Bọn chúng tay cầm dây sắt, tay cầm côn, và có đứa cầm gậy đánh bóng chày bao quanh lấy hai chú cháu . Chúng nói tiếng miệt thị như là: "Đồ Việt Nam cặn bã, đồ thúi, đồ rệp thứ ngoại lai , mau cút khỏi đất nước chúng tau" . Khi đó thì chú của em lùi sát vào tường để thủ thế . Chú dang hai tay ra vẻ không khuất phục bọn chúng . Một trong những thằng côn đồ, có lẽ là tên đầu đảng giở trò sàm sỡ trêu ghẹo em, hắn lấy tay nựng lên má của em . Lập tức chú của em đưa tay lên để gạt tay của hắn ra . Bọn chúng chỉ chờ có thế thôi thì năm bảy thằng cùng nhau đánh hội đồng chú của em . Chú Phòng của em là người giỏi võ , chú cũng ráng chống trả quyết liệt . Một tay chú đỡ côn một tay chú né xích, bọn chúng quần một lúc nhưng chỉ đánh trúng ngoài da của chú mà thôi . Đánh được một lát thấy không thắng được bọn chúng liền móc dao ra và gí vào cổ của em và bắt chú đầu hàng . Khi đó chú không còn cách khác là buông tay cho bọn chúng mặc nhiên đấm đá . Tên cầm đầu cầm cây chày dồ nện xuống người của chú thật dã man . Lúc đó em chỉ biết nhìn chú dưới làn gậy vây bủa mà nước mắt tuôn ràn rụa . Tội nghiệp cho chú, tấm thân của chú chỉ bằng một nửa của chúng thì làm cho sao chịu đòn cho nổi . Em cố gắng dẫy vùng mong cứu lấy thì càng bị kẹp chặt lại . Tên ôm em lại giở trò sàm sở sờ mó tứ tung trên người của em . Hắn nói những tiếng dâm dục thật em chưa bao giờ nghe qua . Quần áo của em bị xé rách, và bọn chúng nhét đầy tuyết trắng vào người của em kể cả chỗ kín. Khi em chập chờn định ngất xĩu thì em nghe tiếng ai đó quen lắm quát lên, "Dừng tay". Sau tiếng quát đó thì em thấy bọn chúng buông em ra và xông vào đánh người đó . Người đó không ai xa lạ đối với em, anh ta chính là Sasha cùng một số người Việt Nam ở gần chung cư hay tin kịp thời tới tiếp cứu để chống chọi với bọn côn đồ . Bọn chúng càng đánh thì càng hăng, nhưng Sasha thì cũng rất dũng cảm . Chàng như là Lục Vân Tiên tả xông hữu đột để cứu lấy Kiều Nguyệt Nga trong tay bọn côn đồ . Khi đó em thấy chàng vung cây gậy sắt thật điêu luyện . Quật bên trái rồi quật bên phải . Một mình chàng đánh quật ba thằng đứng trước mặt trong đó có tên đầu đàng. Thấy thế chúng dùng dao cùng nhau tấn công chàng liên tiếp . Chàng cũng chống trả quyết liệt không một phút do dự để cứu lấy em . Cuối cùng thì xe cảnh sát cũng tới kịp thời , nhưng hình như không hề có hành động nào để giúp đỡ cho Sasha, chú em và các người Việt khác, đến khi bọn côn đồ đầu trọc có thì giờ chạy thoát thì cảnh sát mới ra tay bắt giải hết cả đám người Việt của chúng ta về bót . Chú của em vì chịu không nổi những cú bồi bằng gậy sắt nên đã tử nạn tại hiện trường. Sasha thì cũng bị nhiều vết dao cắt trên tay phải và vai trái và được chở vào nhà thương . Em cũng được người ta cho lên băng-ca đi cùng xe với Sasha . Sau đó chừng nữa ngày thì em và Sasha được xuất viện . Người ta đưa hai chúng em trở về khu chung cư . Em đã khóc gần như hết nước mắt trước cái chết của chú Phòng. Em như tự trách cho chính mình xấu số đã đem lại cái chết cho chú ấy. Có lẽ em đã không nghe lời bố mẹ cẩn thận trong lúc ra đường . Em tự trách em đã làm hại luôn một số người Việt bị cảnh sát bắt vào bót, chưa kể Sasha không dính líu gì với đồng bào người Việt của chúng ta cũng bị vạ lây . Bố mẹ em cũng buồn rầu vô hạn cứ ôm mặt không mướt nói rằng, không biết nói làm sao với người nhà còn ở Việt Nam về cái chết của chú . Em không biết em đã khóc đến bao giờ , khi mà thân xác của chú đã tẩm liệm và vùi xuống ở sáu tất đất trên xứ lạ quê người thì lúc đó em không còn giọt nước mắt nào . Thân thể của em cũng rệu, em ngất xỉu trên đường từ nghĩa trang trở về nhà , Sasha đã dìu em vào nhà và đặt em lên giường . Chàng đắp khăn nóng lên trán của em và trở ra ngoài . Sau khi em tỉnh lại thì trở ngoài . Trời đã sáng. Em thấy Sasha vẫn còn ở phòng khách , chờ em tỉnh dậy . Chàng nhìn em với ánh mắt trìu mến ấm cúng. Khi thấy em loạn choạng bước thì chàng chạy đến để dìu em . Chàng thì thào bên tai của em bảo em hãy cẩn thận, em hỏi chàng tại sao ở đây, chàng nói là bố mẹ của em đã ra đi từ sớm và nhờ chàng chăm sóc em giùm trong lúc họ đi lo chuyện giấy tờ thủ tục khai báo với cảnh sát về vụ hành hung hôm qua, và kêu gọi người Việt hãy góp một bàn tay kêu gọi các tổ chức nhân quyền và chính phủ, cũng như tổng thống Putin hãy thông qua gấp các điều luật chống kỳ thị chủng tộc và sửa đổi luật lệ hiện hành để trừng trị nghiêm khắc hơn với những hành động quá khích, kỳ thị da màu và dân tộc của bọn côn đồ đầu trọc . Như thế là bố mẹ của em đã chấp nhận chàng sau cái lần chàng xả thân để cứu em. Em vui lắm. Vui hơn bao giờ hết trong đời của em vì con đường tình yêu của mình từ nay đã thênh thang rộng mở. Nhưng em dấu trong lòng không bộc lộ cho chàng biết ngay là em vui đến độ nào. Rồi em hỏi chàng là em đã ngất xỉu bao lâu, chàng bảo rằng gần cả một đêm. Thế ra em mới biết là chàng đã ở đây gần cả đêm với em ! Nhưng em không thấy xa lạ chút nào mà còn thấy ấm cúng lạ thường . Hơi ấm của chàng như tỏa khắp căn phòng như sưởi tấm lòng em yếu đuối . Sau đó chàng dúi cho em hai tờ báo lớn của Moskva là tờ Người đoàn viên Moska (MK) và Moskva buổi chiều (VM) đã có vài bài công kích cộng đồng người Việt như là buôn bán rận rệp, ma túy và mãi dâm. Chợ Lion bị gọi là cái chợ đầy bọ chó , còn cộng đồng người Việt bị gọi xách mé là những cặn bã của xã hội. Trên trang bìa đăng của trang báo là hàng chữ đầy miệt thị người nước ngoài, khích động lòng kỳ thị của dân Nga, "Tội phạm mang bộ mặt VN". Em đọc xong thì không thể ngờ họ có thể làm thế cho được, họ cho rằng chỉ vì cộng đồng VN của chúng ta ở Nga trong năm vừa qua có 50 vụ phạm pháp trong khi người Nigieria chỉ có 26 vụ . Nhưng mà họ quên rằng số người Việt của chúng ta ở Moskva đông gấp hàng trăm lần người Nigieria ở đây . Vả lại cộng đồng người Việt ở đây sống rất chìm lắng, ít liên hệ, ít gây sự với người Nga để mong được sống yên thân trong xã hội này Nhớ đến hôm vừa rồi sau khi em bị đám côn đồ bao vây, khi đó em chứng kiến hết tất cả và thấy rằng cảnh sát ở đây luôn tìm cách bao che cho các tổ chức cực đoan. Rõ ràng là bọn cảnh sát ở nơi này cũng đồng tình với khẩu hiệu bài trừ người ngoại lai của các tổ chức cực đoan này. Trong bài báo còn nói rằng các tổ chức nhân quyền của Nga đều đánh giá là chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, bài trừ người nước ngoài ở Nga đang có chiều hướng tăng lên một cách đáng lo ngại . Điều này cho thấy là đường lối của chính phủ Nga hiện nay là đầu mối cho sự kỳ thị giữa các dân tộc . Cộng thêm luật pháp hiện nay cũng không đủ nghiêm minh để chống lại các hình thức kỳ thị và thậm chí là nếu có luật thì người ta cũng không để nó ở trong mắt . Các quan toà, công tố viên và các cơ quan cảnh sát thường coi nhẹ các hành động quá khích của các thanh niên và các tổ chức phát xít mới . Đọc xong tờ báo em thấy chán chường làm sao . Cái chết của chú em sẽ mãi mãi đi vào ký ức đau buồn của em . Em úp mặt lên tờ báo khóc nức nở cho số phận của gia đình em cũng như 50 ngàng người Việt chúng ta đang sống và làm việc ở Moskva . Chàng bước tới bên em để an ủi cho em bằng những cái vuốt hờ trên lưng. Em bỗng cảm giác bàn tay to lớn của chàng đã đẩy đi hết sự buồn tủi của em . Em ngước mắt lên nhìn chàng, trong phút chốc ấy bốn mắt như bừng sáng rồi chợp tắt để rồi đứng yên trong khoảnh khắc . Em không nói được lời nào khi chàng cuối xuống hôn lên trán của em . Đó là nụ hôn đầu đời của người con gái mới lớn. Em đón nhận nó như đón nhận đóa hoa hồng mới nở trong đời của em . Chàng dìu em đứng dậy . Chúng em đứng đó nhìn nhau lâu lắm, có lẽ thời gian còn dài hơn là sự tưởng tượng của em . Chàng choàng tay vòng ngang lưng của em để ép sát vào , em áp má lên ngực của chàng để nghe hơi thở và nhịp đập con tim của chàng đang thổn thức . Em biết rồi thì ra chàng cũng đã để ý tới em từ lâu, em đã không sai khi bắt gặp ánh mắt len lén đầu tiên của chàng trao cho em . Em bỗng ôm chàng chặt hơn để cám ơn chàng đã bao che cho em đánh tan bọn côn đồ để cứu em, chàng quả thật là người hùng của em, một superman trong lòng của đứa con gái bé nhỏ lúc nào cũng cần sự bao che đùm bọc . Nhưng em cám ơn chàng nhiều hơn hết vì chàng đã cho em tình yêu thật sự, tình yêu mới chớm nở của một người con gái thì mới đẹp làm sao , nó còn đẹp hơn cả những giấc mơ đẹp lúc em lạc vườn hoa đua nở trăm sắc. Em ôm chàng không biết là bao lâu cho tới khi chàng tìm môi em trau trót . Em mặn nồng uống hết mật ngọt của chàng như con ong lần đầu tiên biết hút mật . Mắt em lim dim như thấy khung trời này chỉ còn là vẻ đẹp hảo huyền, chàng như từng bước đưa em vào chốn mê cung mà em biết rằng ngàn đời này em cũng không bao giờ tìm ra được lối thoát . Khi chúng em tựa mình lên chiếc ghế nệm thì em biết cuộc đời này của em đã mãi mãi thuộc về chàng rồi . Em quyết không hối hận để cùng chàng dấn thân vào trò chơi phiêu lưu mạo hiểm của thế giới người lớn . Là sao ? Có nghĩa là em đã không ngần ngại để cho chàng trút bỏ những vướn mắc bên ngoài đã bao che hết tình yêu trong trắng của chúng em. Em đã khỏa thân dưới bàn tay khéo léo của chàng, nhưng thật sự sự trần truồng mỹ thuật trong ánh mắt đam mê của chàng. Chàng đã làm cho em cảm thấy tràn đầy sự tin yêu để cho chàng hãy làm những điều gì mà chàng muốn . Tình yêu có phải chăng là sự hiến dâng. Em cảm thấy giây phút này đây , giờ khắc này đây thật chính xác cho ý nghĩa đó Trong ánh mắt của chàng em lại tìm thấy tình yêu chan chứa . Chúng em quyện chặt vào nhau để cho em cảm giác sự ấm áp từ thân thể của chàng tỏa ra . Chàng cũng đã trần truồng như phô bày tấm lòng chân thật không một sự dấu diếm nào cả . Em cũng chẳng ngại ngùng gì mà mân mê khối tim yêu của chàng trong khi chàng uống hết những giọt sương buổi sớm mai trên người của em . Chàng lật ngữa em ra như chiếc lá mùa thu nằm ngữa giữa khung trời tuyết giá . Chàng sưởi ấm chiếc lá thu bằng chính da thịt của chàng. Chàng bóp chặt đôi vai gầy của em như muốn nói là em chỉ là của riêng của chàng thôi. Môi kề môi, da xoa da, thịt tìm thịt chúng em quấn quít bên nhau thời gian như vô hạn . Khi em cảm thấy khung trời của em rộng mở để chào đón chàng vào, chàng không ngại ngần gì mà bước từng bước một qua cuộc đời em . Em say đắm kẹp chàng vào để dục chàng bước nhanh hơn nữa để em có thể gặp chàng ở cuối cuộc đời . Nhưng chàng chỉ muốn nô đùa ở ngoài bực thềm hai khối , chàng thiệt là ác đã để em chờ rất lâu !. Sự mong đợi chàng làm cho em càng nôn nóng. Em thở mạnh bên tai chàng như muốn van nài chàng, chàng ơi! chàng bước vào đi em mong chờ đã lâu lắm! Khi đó chàng ngoan ngoãn vén màn bước vào, em vui mừng khôn tả khi bắt gặp khuôn mặt của chàng lần đầu tiên ở ngưỡng cửa . Em vội mời chàng vào trong, chàng từ tốn vâng theo . Khi chàng đã an tọa thì em cảm thấy cuộc đời mình hạnh phúc biết bao nếu lúc nào chàng cũng ở trong nhà của em , sự hiện diện của chàng không chỉ sưởi ấm cuộc đời em mà còn mang cho em tình yêu đôi lứa . Không biết chàng ngồi đó bao lâu đến khi em chúng em chơi trò rượt bắt, em chạy chàng đuổi . Rồi chàng đuổi . Đuổi mãi . Em mệt lắm! Nhưng em thích lắm. Em chỉ muốn lắng nghe nhịp tim của chàng thổn thức, hơi thở của chàng dồn dập càng lúc càng nhanh. Em ngã quỵ trước để chàng té sấp lên người rồi trút những giọt tình nóng ấm tràn đầy nhiệt huyết như nhánh sông màu vàng của sông Moskva vào trong thân thể của em, em đón nhận tất cả như nhận chàng chính thức vào thế giới tình yêu của em. Thế là em đã bán cho chàng cái quý nhất của người con gái, nhưng chàng cũng đã mua nó bằng tình yêu mãnh liệt không bao giờ có được trên thế giới này . Đến hôm nay khi em nói lên những điều này là lúc em đang đắm say ở bên chàng, ngày nào chúng em cũng quấn quít bên nhau , trao cho nhau những phút ái ân mặn nồng mà không bao giờ nhạt phai trong tâm hồn của em. Cũng nên nói luôn là em đã mang máu huyết của chàng trong người của em hơn 2 tháng rồi . Em mong chờ ngày ra hoa kết trái . Xin mọi người hãy chúc phúc cho em. Em hy vọng tình yêu của em đối với Sasha cũng như đối với dân tộc Việt sẽ mãi mãi trường tồn, và em cũng mong rằng người Việt của chúng ta hãy đoàn kết để viết đơn kiện lên viện công tố của Nga vì thái độ kỳ thị chủng tộc trong các bài báo và nghiêm khắc trừng trị bọn côn đồ đầu trọc đã hành hung người Việt của chúng ta . Chúng ta cần phải xoá bỏ những hiềm khích thù hằn sai lệch cho rằng chúng ta đến nước Nga là để làm giàu và trốn thuế . Nhưng thực tế thì cộng động Việt của chúng ta ở Nga đã đóng góp công sức không nhỏ để xây dựng những nhà máy sập sệ thành những trung tâm buôn bán đông đúc. Hết

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Truyện đồng tính tình vĩnh viễn

là tao. . . dể coi!” “Coi con mẹ gì! Thôi chơi game đi!” Hai thằng nhóc gần 18 tuổi say sưa bấm game trên màn hình, với những trận chiến khốc liệt, giữa các tay súng thần sầu quỉ khóc, máu me tùm lum. Tiếng gọi người đàn bà từ dưới nhà: “Bảo! Xuống ăn cơm mau, bộ chết tiệt trên đó hả!” Có tiếng chân người lên lầu, tới phòng hai thằng nhỏ đấm cửa. Bảo hỗn hoát: “Chà! Má tao, thôi xuống!” Hai thằng phóng ra, tiếng nói của người đàn bà đuổi theo: “Tối ngày cứ lo chơi game! Đi ăn cơm đi!” Thằng Tèo lấm lét ra cửa tìm chiếc xe đạp. Nhà hắn cách khỏang hơn nữa tiếng đạp xe. Gần 40 tuổi, từ ngày chồng chết, bà Huyền ở vậy cùng đứa con trai. Ông chồng có mua bảo hiểm, nên khi ông mất bà trả hết tiền mua nhà, xe, nên sống thoải mái. Ở Mỹ ông chồng bà Bích qua diện HO vào mười lăm năm trước, sau thình lình bịnh qua đời. Dáng người bà Huyền đẹp quí phái, đẩy đà da thịt, khuôn mặt thanh tân nhưng trông dữ, thường biết che kín cảm xúc và rất kín đáo trong tiếp xúc xả giao, nên không mấy ai biết tình cảm, mặc dầu sau khi chồng mất với nhan sắc mặn mà nhiều đàn ông gấm ghé. Tèo là bạn thân của Bảo, từ lúc mới lớn, cùng trường, cùng người Việt, lại nói sỏi tiếng Việt nên hai đứa thân nhau, cả hai ngấp nghé 17 nên cũng gần ra trung học. Nhưng hai đứa thuộc loại không thích học nhiều, chỉ muốn học nghề, như thợ sửa xe hay điện nước. Nghề nào cũng tốt, miễn đừng làm chuyện xấu. Thằng Bảo thuộc loại ưa chơi bạo, nên đua xe gắn máy bị gãy chân bó bọt, nên Tèo thường đến chơi có khi ngủ lại, với sự đồng ý ngầm của bà Huyền. Nhà Bảo còn dư phòng nên chơi xong thằng Tèo có phòng để ngủ, nhưng nó chỉ thích ngủ sofa mà thôi. Giưã khuya sau khi chơi game với thằng Bảo mệt Tèo kéo mền xuống phòng khách ngủ. Đi ngang qua phòng bà Huyền thấy cửa hé mở, hắn nhón người nhìn vào. Hắn ngạc nhiên khi thấy bà Huyền nằm dưới thảm, chứ không nắm trên giường. Tưởng nguy hiểm hắn vội vàng đẩy cửa phòng vào. Bà Huyền nằm trên nềm thảm với chai rượu wine gần cạn bên cạnh. Hắn ngạc nhiên, có bao giờ hắn thấy bà Huyền uống bia rượu đâu. Trong chiếc áo ngủ mỏng, bà nắm co quắp, bộ ngực to nhấp nhô, phần dưới chiếc áo hé mở lộ một đôi chân trần dài lên tới cái mông nẫy nỡ. Chắc bà uống rượu rồi xỉn, trong lúc cái TV vẫn còn lấp lánh phim tình cảm. Hắn se sẽ gọi nhỏ: “Dì Huyền. . . có sao không?!” Tiếng ú ớ từ miệng bà Huyền như không rõ. Hắn đở bà Huyền dậy nằm ngay ngắn trên giường. Tính đi ra nhưng hắn ngây ngẫn người nhìn thấy cái quần xì líp nhỏ ôm sát khít khao cái hạ bộ nhô lên lộ ra từ chiếc áo ngủ. Cái quần xi líp vừa vặn ôm gọn giữa hai cái háng chắc nịch vồng cao lên một vồm bàn tay. Cái hấp dẫn khiêu gợi làm hắn nóng ran khựng lại. Bà Huyền lại ú ớ quặn người. Chắc bà ta làm gần hết chai rượu nên xỉn mẹ nó rồi. Hắn lại gần lây nhẹ cánh tay của bà. Bà Huyền bất chợt mở mắt, nhưng rồi đóng lại mơ màng. Bộ ngực to nhấp nhô gợi cảm. Tèo ngây người đứng nhìn. Chân hắn như đóng xuống thảm. Bỗng như có động lực vô hình tay hắn bất chợt để lên vú bà xoa nhẹ, bà Huyền nằm im khi bàn tay hắn xoa lần xuống rốn. Người Tèo nóng ran, sững sờ , tê cứng cái cảm giác lạc thú khi bàn tay hắn nằm im trên cái quần xi líp, cái âm ấm phồng phồng no tròn gợi hứng làm hắn trân người. Bà Huyền vẫn nằm im trong hơi thở nhấp nhô của cái bụng không mỡ, động tác xoa bóp như người trong mộng du trên lớp quần si líp mong manh, vẫn không có tác động phản ứng chống lại của bà Huyền mà ngược lại bà có những rung động nhỏ trong hơi thở mạnh dần. Tèo kiên nhẫn trong trò chơi kịch thú của mình, của qúi hắn bắt đầu cương cứng trong quần. Thời gian trôi qua hụt hẳn như tất cả chui vào không gian của hố đen. Tay thằng Tèo lách quần xì líp lần vào trong. Tèo ngạc nhiên thích thú khi ngón tay của mình ướt trong cái khe giữa hai cái mu no tròn lông lá. Thời gian chết hẳn, Tèo hưng phấn toàn diện, hắn kéo sì líp người đàn bà xuống và lao mình lên với phần dưới trần truồng và một dương vật to lớn sừng sộ. Đâm thẳng vào hố đen huyền bí, với sức truyen tinh duc công phá dữ dội của tuổi trẻ, mông hắn nắc như bất tận. Người đàn bà ú ớ và trả đủa lại bằng tiếng rên đứt khoản theo từng cái nhấp. Hoàn toàn thức giấc bà Huyền cảm nhận một phần thân thể nặng chịch phía trên và một phần thân thể phía dưới được đâm lút sâu vào phần âm hộ cảm giác chật ních trong kích thích, cơn thú ái đã vắng lâu ngày bất thần trở về làm nóng rang kịch ngất như ngàn con sóng dội vào bờ. Bà râm rang hứng lấy và khả năng tư động ôm chặt lấy nó khi thằng Tèo khào lên trong miệng để tống giòng tinh khí nóng bỏng vào người bà. Tèo lật qua, im lặng trong sợ hãi. Bà Huyền vẫn nằm im. Cơn bão chợt qua, đang ngưng lại. Bà Huyền nhìn lên trần nhà hoang mang không tin mình mới vừa làm tình với thằng Tèo. Một lát sau bà Huyền nhép miệng nói nhỏ: “Tèo hư quá!” Tèo nằm im trong tư thế im lặng chờ động tỉnh. Không khí dịu dàng, bà Huyền nhẹ nhàng đứng lên vào nhà tắm, tiếng nước rơi xuống. Không đầy phút sau, bóng trần truồng của Tèo bước vào, hơi nước tỏa ra mù gương. Hắn ôm eo của bà Huyền mơn trớn cho đến khi tay hắn nhóm vào bộ lông âm hộ ướt sũng. hắn moi móc nhè nhẹ, bà Huyền nhắm mắt, Tèo nắn nót từng phần cơ thể của bà Huyền, tay hắn kéo thức từng phần da thịt ngủ quên, cho đến khi từ đàng sau hắn đẩy dương vật săng cứng vào âm hộ của bà Huyền. Lần nầy bà Huyền đã sẵn sàng chờ đợi. Tay bà vịn vào tường, đôi mông no tròn chổng ra sau đón đợi nhưng cái nắc chật cứng của một dương vật quá khổ. Sung sướng tỏa ra theo từng tiếng rên gợi hứng. Vừa nắc vừa sung sướng tỏa dâng. Tèo ngỡ mình đang chiêm bao. Tối hôm đó thằng Tèo chằng tha con mồi cho đến gần sáng. Sự sung sức cuả tuổi trẻ thật là vô hạn và sự hưởng thụ của bà Huyền cũng rất vô cùng. Khi nhìn thằng nhỏ ngủ say bà Huyền cảm giác mình đã thuộc về hắn như một phần còn lại, bà vuốt ve con cặc thằng nhỏ với cảm giác thú vị. Sau hi chơi game với thằng Bảo xong, Tèo bỏ xuống nhà, chân thằng Bảo còn bó bọt ít ra vài tuần. Tèo đứng trong bếp rửa mấy cái ly để uống cà phê. Bà Huyền tới âm thầm từ đàng sau, bà với tay kéo cái quần thun hắn xuống. Cái mông đít thằng Tèo nhô to trắng, hai tay bà mân mê xoa nắn, qua khe hở tay bà lần lên phía trên cầm hạ bộ thằng nhỏ vuốt ve xuột nhẹ, cặc thằng Tèo cương dần trong tay của bà Huyền, vừa rửa ly thằng Tèo cười thú trong trò chơi của bà Huyền. Tèo quây trở lại, cặc hắn dựng đứng hùng dũng, bà Huyền nhìn nó noí nhẹ: “Đúng là trẻ hư. . . chưa gì đã . . . !” Thằng Tèo cười tiếp: “Đã nứng phải không. . . dì Huyền!” Bà Huyền cuối xuống liếm nhẹ đầu cặc, lát sau bà mút ngon lành như trẻ nhỏ thèm mút kem. Thằng Tèo sướng quá ưỡng người thở hắt ra tiếng. Bà Huyền liếm hai trưng đái, tay cầm xuột, cặc Tèo cương hết cỡ. Bà Huyền sướng run trong cái dương vật hùng tráng của Tèo. Chịu đựng không nỗi, hắn lôi bà Huyền đứng dậy, đẩy mạnh bà ngồi xuống ghế lớn kéo quần bà ra, hắn đưa chân bà dang ra cuối xuống vạch si líp miệng tìm âm hộ. Hắn bú bà mạnh đến độ làm bà cong người sãng ngất. Đó là lần hắn đụ bà đầu tiên trong nhà ăn. Những cú nắc trời giáng làm cho bà Huyền sướng ngất hoang dại. “Tèo đụ dì sướng không?!” Câu hỏi sống sượng làm bà Huyền đỏ mặt. Trong đời bà chưa ai dám nói trắng trợn như thế. Hắn lấy tay quệt vào cái khe ướt nhẹp nói: “Cái lồn thèm đụ và nứng như vầy. . . thì hết sẩy!” Bà Huyền lắc đầu với lối nói thô tục đó, nhưng càng lúc bà thấy thằng nhỏ nầy làm bà say mê. Hắn đưa tay mân mê, sờ mó, móc bóp, mọi cửa ngõ sâu sướng trong cửa âm hộ bà như người mò đường, làm bà nóng rang. “Đụ dì đã thật, chắc cháu mê dì suốt đời quá” Quả là thằng nhỏ không để cho bà Huyền im ắm. Như tuần lễ trăng mật đêm bảy ngày ba vào ra chưa kể. Thời gian sau bà Huyền truyen lam thit co giao càng đẹp ra với lối diện kín đáo. Thằng Tèo càng ngày càng nhìn thấy mình thành người lớn. Nhưng không ai có thể biết chuyện gì. Đó là hành vi rất khôn ngoan. Truớc mặt mọi người Tèo vẫn kính trọng dạ thưa vơí bà Huyền, nhưng dần dà bà quen với lối nói sống sượng nhưng đầy tính dâm đãng của thằng nhỏ, chính bà cũng là người dâm đãng cơ mà. Điện thoại reng. “Dì Huyền đó hả?” “Ừ! Dì đây!” “Tèo muốn đụ quá!” “Hứ! Quỉ” “Muốn bú lồn đì nữa!”dì nứng chưa, Tèo qua à nha!” Im lặng. “Tèo nhớ lồn dì quá rồi!” Đi đám cưới con người bạn. Trên xe, Bảo qúa xỉn ngủ phía sau. Thằng Tèo lái xe và bà Huyền ngồi phía trước, bà Huyền mở phẹt mơ tuya kéo cặc Tèo ra xuột. Tèo sướng quá nhiều khi đạp thắng loạn xà ngầu làm bà Huyền cười lớn. Đến lúc thằng Tèo muốn phun ra bà ngưng lại nói: “Dành cho tui nữa chớ!”Lúc về thằng Bảo ngủ như chết khi đưa hắn vào phòng. Trên sofa Tèo xô bà Huyền nằm xuống còn nguyên đồ dạ tiệc. Chiếc áo xoa rê đỏ bó sát thân hình đang bốc lửa. Hắn kéo cái áo lên, dang chân bà Huyền ra lấy tay vò xéo chiếc vớ lót không mặc si líp bên trong. Cái mập mờ đen đen của chòm lông lồn ẩn hiện qua lớp vớ lót rất ư gợi cảm. Hắn xé rách toạt ra khoảng giữa háng, lồn bà Huyền ướt át chờ đợi, Tèo nằm ập lên người bà khi con cặc hắn lọt ngọt ngào vào âm hộ của bà Huyền, hắn nắc xối xả trong lúc hai người vẫn còn nguyên mặc đồ đám đi đám cưới. Hai bộ phận sinh dục ôm sát rạt trong tiếng sột soạt của quần áo. Thời gian sau nữa, câu chuyện của hai người vẫn chưa chấm dứt. Bà Huyền lấy một ông Mỹ gìa có tiền và thằng Tèo lấy vợ sanh con. Ông Mỹ gìa hết xí quách nhưng yêu vợ, nhưng cuộc tình của Tèo với bà Huyền không chấm dứt, tình yêu như bất tận. Tèo noí với bà Huyền: “Cháu đụ vợ chau vẫn không sướng như đụ dì, lạ thật! Cháu không hiểu tai sao, mỗi lận đụ dì sự hưng phấn của cháu tăng lên, cặc cháu nứng không tả, mà cháu biết dì cũng vậy phải không?lồn của dì nước nôi đầy đủ” Bà Huyền chỉ biết lắc đầu không ý kiến, bà vẫn liên tục dâng hiến cho Tèo tự nguyện thành khẩn. Hai người như loại vợ truyen lam tinh chồng trong qui ước khác biệt thế gian không ai biết. Lồn bà vẫn tiếp tục nuốt con cặc của Tèo thường xuyên, hai người thèm bú lồn cặc đến độ cả tháng không gặp thì chịu không nỗi. Tèo cởi hết áo quần bà Huyền ra nằm trên giường, tay hắn cầm cái lông chim quẹt nhẹ từ trên xuống dưới. Hắn lấy hai ngón tay tách nhẹ hai mếp lồn phồng to bà Huyền ra, dâm thuỷ ứa ra hấp dẫn, hắn mân mê núm vú, lưỡi quét vào vào âm hộ, bà Huyền nẩy người sung sướng, tay bà thò qua xuột cặc Tèo, cặc hắn cương hết cỡ trong bàn tay bà Huyền, đầu khấc phồng to làm bà muốn bú. Thằng Tèo nói trong hơi thở: “Mình đụ nhau suốt đời nha dì Huyền!” Bà Huyền chòm ra sau người Tèo nuốt lấy cặc hắn, vòng háng dang to và lồn bà ướt sũng trong miệng liếm láp của Tèo. “Cái lồn như vậy ai mà không ham đụ!” Hai ngưới quặn mình hưởng thụ. Hết

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Một Đêm Khó Quên

Tối hôm đó cũng như mọi đêm, Thúy tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ, vào căn phòng nàng với nội thất đầy đủ tiện nghi như nhà ở nước ngoài. Có ai mà không biết Bố Mẹ nàng giàu nhất phố này. Ở tuổi 15 rất xinh đẹp, dáng như một người mẫu, nàng lại là con gái duy nhất, nên được Bố Mẹ rất là cưng chiều. Đêm đó nàng hơi khó ngủ, mải một lúc nàng mới chìm đắm vào giấc mộng. Nàng ngũ thật say như một nàng công chúa trong truyện hoạt hình. Hình như có ai đó trong phòng nàng. Một bóng đen ma quái đang nhìn nàng say xưa trong giấc mộng vàng. Bóng đen từ từ bước gần lại bên giường nàng. Bóng đen ngừng lại một chút rồi ngồi xuống một bên nàng. Thúy muốn hét lên để đánh thức Bố Mẹ nàng, nhưng không hiểu vì sao nàng lại chả bật ra thành tiếng. Bóng đen nhẹ nhàng kéo tấm chăn sex đắp trên mình nàng xuống, chiếc áo ngủ mỏng hiện ra, bầu ngực đầy đặn, trinh nguyên nàng nhô lên hụp xuống theo từng nhịp của hơi thở. Trong bóng tối đôi mắt của "hắn" sáng rực lên như một con thú dữ. Đôi mắt Thuý vẫn nhắm chặt, nhưng nàng vẫn cãm nhận được sự hiện diện của "hắn". Hắn hơi cuối xuống để hà hít hương thơm trinh nữ đang toả ra trong cơ thể xinh dẹp tuyệt vời cuả người con gái mới lớn. Đôi tay hắn di chuyển lên từ từ cởi cúc áo nàng, từng chiếc cúc áo một, hắn vén áo nàng sang một bên. Trước mắt hắn là đôi bồng đảo thật xinh đẹp như mời chào hắn. Ngực Thúy thật là đầy đặn, cân đối, đầu vú nhỏ màu hồng tươi, trông cực kỳ khêu gợi. Hơi thở của hắn trở nên nặng nhọc,hắn cuối xuống dùng đầu lưỡi liếm xung quanh đầu vú nàng, đôi tay hắn cũng bắt đầu vuốt ve mơn trớn cơ thể của Thúy. Thúy bật rên lên, hay ít ra nàng nghĩ là nàng đả kêu lên. Sự khích thích tuyệt vời mà nàng chưa bao giờ có. Tấm thân trinh nguyên nàng đang từ từ bị "hắn" chiếm đoạt. Hắn tiếp tục dùng cả miệng bú nút đầu vú nàng, hết bên này rồi sang bên kia. Thúy cảm nhận là đầu vú nàng đang cương cứng lên trong miệng hắn. "Bố Mẹ ơi! Bố Ơi! Mẹ Ơi!" Thúy cố gào thật to để cho Bố Mẹ nàng biết là nàng đang bị..... Không có ai nghe được tiếng kêu cứu của nàng. Ngay cả chính Thúy, nàng cũng không biết là mình đang mơ hay sự thật có kẻ đang cố tình chiếm đoạt đi sự trong trắng của mình. Đôi môi tham lam của hắn từ từ di chuyễn xuống thấp hơn .... thấp hơn...Hắn dùng cả hai tay kéo quần Thúy xuống thấp qua đầu gối nàng rồi kéo hẵn ra khỏi chân nàng. Chỉ còn chiếc quần lót nhỏ xíu hàng hiệu che đậy phần qúi giá nhất của đời con gái. Hắn cuối xuống chổ kín nhất của người con gái hít hà hương thơm trinh nguyên của Thúy như một loài ong đang hút nụ hoa. Tay hắn kéo nhẹ chiếc quần lót nàng xuống, chà có gì khó khăn. Giờ đây Thúy hoàn toàn lỏa lồ trước mặt hắn. Hắn dùng đầu luởi tách đôi môi âm hộ nàng ra, lưởi hắn đánh lên đánh xuống bên khe rảnh của nàng. Một ít nước nhờn bắt đầu ứa ra từ bên trong âm hộ của Thúy. Thúy muốn bật lên kêu gào lên thành tiếng. Sự sợ hải xen lẫn khoái lạc làm nàng không còn biết là thực hay mơ? Trong lúc đó bản năng cơ thể nàng gần như không còn kiềm chế được nửa. Đôi tay nàng mò xuống đụng đầu hắn và cố đẫy hắn ra. Tay nàng va chạm mặt hắn và nàng mường tượng nhận ra hắn, nhưng nàng không khẵng định được. Tay hắn tách đôi môi âm hộ Thúy ra, Hắn dùng đầu lưỡi đánh thành từng vòng tròn nhỏ trên mòng nóc đỏ hồng của nàng. ước bên trong nàng rỉ rã ứa ra mỗi lúc một nhiều. Cà người nàng run lên, đầu óc nàng như vỡ tung ra trong khoái cảm tột cùng. Hắn hơi lui xuống một chút dùng tay kéo quần cụt của hắn xuống. Dương vật của hắn khá to, cương cứng từ bao giờ. Dùng đầu gối hắn đẫy chân Thúy cho rộng ra, dương vật to lớn hắn nằm đè lên âm hộ nàng. Thúy há miệng thật to la lên "BỐ ƠI CỨU CON ....." Hy vọng Bố Mẹ nàng nghe được qua giãi cứu nàng. Nhưng miệng nàng vừa há ra thi bị cái miệng của hắn che lấp. Trong bóng đêm tối, nàng cảm nhận được mùi mồ hôi, vị đắng trên miệng hắn, và hình dáng của hắn. Nàng biết hắn là ai. "Đừng .....Đừng mà.....không được đâu...." Trước khi Thúy có dịp dứt hết câu. Hắn di chuyển vị trí đầu dương vật tách âm hộ nàng ra và nhấn mạnh xuống. "Á á.....á...uhmmmm " Thúy bật truyen sex rên, nước mắt tuôn ra như suối, nỗi đau như xé da thịt nàng ra. Nàng biết nàng đã trỡ thành ĐÀN BÀ thật sự rồi. Hắn đã chiếm đoạt đi sự trong trắng của nàng. Môi nàng cắn môi hắn đến rớm máu, nhưng hắn chả ngại gì. Hắn ngừng một chút cho Thúy bớt đau, rồi kéo dương vật cho gần tới mép lồn nàng rồi lại giộng mạnh xuống, hắn làm thật đều đặn, nhịp nhàng. Hắn địch nàng bằng tất cả sự điêu luyện của một người đàn ông biết cách làm cho người phụ nữ được lên tận đỉnh vu sơn. Một tay hắn bịt miệng Thúy, miệng hắn rên lên từng cơn khoái lạc, hắn dập thật mạnh liên hồi buồi to lớn hắn vào cái lồn mới vừa bị hắn phá trinh. Hắn gục xuống, đầu hắn nằm dúi vào tóc Thúy. Hắn bắn hàng đợt tinh trùng sâu vào tận tử cung của Thúy. Hắn nghĩ một chút rồi dậy vơ cái quần cụt bước ra cửa phòng. Khi hắn gần ra khỏi phòng hắn nghe tiếng của Thúy. "Bố!........................................." Hết

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

xem truyen dong tinh nam bước chân âm thầm

Như mọi ngày, cô Hoan rời nhà đi đến trường vào lúc gần 8 giờ sáng. Vì trường ở gần, nên cô thường đi bộ để tiện thực hành động tác thể dục luôn. Cô ôm sách vở trong tay, đủng đỉnh bước đi trong ánh nắng mai vừa chớm.

Chợt cô có cảm tưởng như đang bị ai theo dõi, cô quay nhìn tới nhìn lui chẳng thấy một bóng dáng nào khác ngoài một cậu bé. Cậu ấy đi theo sau cô, lấm lét như đứa trẻ ăn vụng, khi bị cô nhìn thấy, thì hắn khựng lại, tay chân lóng ngóng, dáng điệu rụt rè.

Hoan cúi nhìn giờ ở chiếc đồng hồ đeo tay, thấy còn hơi sớm, nên cố tình đi chậm lại chờ cậu bé. Thấy cô giáo đang đi ngừng lại, đứa bé quính quáng, nhưng không biết lủi trốn vào đâu, nên lặng lờ đi tiếp như bâng quơ.

Hoan đợi cậu bé đi gần ngang bèn cất lời hỏi: hình như em có điều gì cần muốn hỏi nên đi theo cô vậy. Đứa bé bẽn lẽn, ấp úng, chối lia lịa: không, em cần đi ra chợ, tại cùng đường nên cô nghĩ là em theo cô.

Nói xong, cậu ta bước nhanh để tránh phải đối đầu với cô giáo. Hoan thấy vẻ lúng túng của cậu nhỏ hơi mỉm cười và lẽo đẽo bước tiếp đến trường. Nhưng từ giây phút đó trở đi, đầu óc Hoan không lúc nào yên. Cô giảng bài cho học sinh mà luôn bị vấp váp, cuối cùng đành ra bài cho học sinh làm tại lớp, để cô ngồi suy nghĩ xem sự việc ra sao.

Không riêng gì sáng nay, lạ là cả gần tuần nay rồi, cô luôn cảm thấy bứt rứt khi rời nhà đi dạy. Cô có cảm tưởng như bị ai nhìn trộm, một cái nhìn táo bạo đâm xóc vào người cô, thứ nhìn của một người đàn ông nhìn lén một người phụ nữ đẹp.

Mấy lần cô dáo dác tìm nhưng không hề bắt gặp ai cả. Tuy vậy niềm háo hức đeo đuổi mãi cô khiến cô mất tự nhiên ngang. Trước kia, cô ung dung sống hòa mình bao nhiêu thì nay cô phải khép nép rất nhiều. Cô luôn e ngại sự tuềnh toàng của cô nhiều khi làm cho những người tò mò ghé mắt vào khiến cho nghề nghiệp cô bị mang tai tiếng.

Ở thành phố bé nhỏ này, tí ti gì cũng bị kháo lên rất nhanh chóng. Miệng lưỡi dư luận luôn chuyện ít xuýt ra nhiều, nhất là ưa xăm xoi đời mô phạm để tìm ra sơ hở rồi đặt điều nói xấu.

Cô Hoan đổi về dạy ở đây, sống một mình.  Cô cố giữ hành vi, lời nói luôn chững chạc để tránh ngay từ đầu mọi việc thị phi. Đối với học trò, tuy cô không quá ư khắt khe, song lại cũng không phóng túng. Kỷ luật được cô duy trì gắt gao, bài vở phải hoàn tất, nếu không thì không xong với cô.

Tuyệt đối cô không truyện sex nhờ bất cứ một trò nào ôm hộ tập vở về nhà, nhất là học sinh nam, để khỏi bị nghi ngờ vô lối. Ngay cả học sinh gái, cô cũng không tỏ vẻ trìu mến riêng em nào, cô lủi thủi sống một mình nơi nhà trọ của cô.

Bữa nay chẳng hiểu sao cô lại thấy cậu bé mải mê nhìn và đi theo cô đến vậy. Cô không sợ đứa nhỏ có hậu ý xấu với cô, nhưng cung cách rụt rè và như sợ bị người bắt gặp của nó khiến cô phải đặc biệt lưu ý.

Chẳng lẽ thằng bé này là nguyên nhân cô thấy như bị theo dõi suốt tuần nay, mà nếu không thì tại sao cô lại có sự phấp phỏng vậy chứ. Tâm tư cô Hoan luôn phải đấu vật suốt cả buổi học, nên đến lúc tan trường cô thấy mệt vô cùng.

Cô trở về nhà, uể oải mở cửa phòng bước vô. Chợt bắt gặp một mảnh giấy con với những dòng chữ nguệch ngoạc nhét dưới khe cửa. Hoan cầm lên đọc, vỏn vẹn chỉ có một hàng ngây ngô vắn tắt: em thương cô. Ngoài ra không có thêm lời nào khác.

Tờ giấy khiến Hoan càng hoang mang. Chả lẽ đây là lời của cậu bé lúc sáng, và nếu đúng vậy tại sao khi cô hỏi thì nó tìm cách chối băng ý nguyện của nó với cô. Hoan chợt thấy no ngang, chẳng muốn lo bữa ăn trưa.

Cô leo lên giường nằm, đạp bỏ đôi dép ở chân ra, chẳng thiết cởi áo dài nữa. Cô nằm lim dim suy nghĩ, đầu óc quay cuồng. Lần đầu tiên, từ sau ngày xa người yêu, cô thấy bâng khuâng vì mảnh giấy lạ.

Nắng chấp chới trên hàng truyện sex khẽ lay nhẹ vào phòng. Những bóng nắng rung rinh in lên vách, đập những mảng tối lướt qua lại như lá quạt. Hoan nhỏm dậy, nhớ ra cái mắc áo phơi mấy món đồ lót ở ngoài cửa sổ bị gió thổi đung đưa, đẩy hắt bóng nắng vào.

Hoan ngồi lên ra thu cất mấy món đó vào. Cô chợt thấy thằng bé lảng vảng đứng nhìn say sưa mấy thứ cô vừa phơi đó. Thoáng gặp cô, thằng bé lủi nhanh. Hoan chợt hiểu ra cái sự tò mò của đầu óc non nớt của cậu bé.

Như một que diêm lóe lên trong đêm tối, Hoan lờ mờ hiểu ra ý tưởng của đứa bé. Chắc nó bị ám ảnh vì ba cái đồ lót bên trong của cô nên mới đâm tương tự cô nặng tới vậy. Thảo nào nó lẽo đẽo theo cô để được gần gụi bóng dáng yêu đương mà nó vẽ ra trong đầu óc tưởng tượng của nó.

Rồi cô không còn thấy lòng nôn nao nữa. Sự mù mờ dược soi tỏ đã cho cô chấm được cái đích mới, đó là chỉ có thằng bé này chăm chú đến cô thôi, chứ chẳng có một gã trai hay đàn ông nào khác.  Nghĩ thế, cô thấy tội nghiệp chú nhỏ, chắc là nó cô đơn nên ngắm trộm, yêu mò. Đột nhiên, cô có ý muốn tìm hiểu sâu thêm về cậu bé sáng nay.

Sự mệt mỏi tan biến nhanh, Hoan thấy đói dồn dập. Cô vội bắc nước nấu mì gói cho kịp ăn, còn nghỉ ngơi một lúc trước khi vào giờ học buổi chiều. Cô vừa làm vừa tủm tỉm cười, tim đập thình thịch, chả lẽ lại nghêu ngao hát thì mới diễn tả hết niềm vui trong cô lúc này.

Chiều đi dạy, cô lững thững bước đi một cách tự tin. Cô cố tâm chờ xem thằng bé có đi theo chăng, thì dường như thằng bé cũng đoán ra sự biết hiểu của cô nên không rụt rè nữa.

Khi cô vừa ra khỏi phòng và bước ra đường thì nó nhìn cô gật đầu chào và như tình cờ hai người cùng đi chung một đoạn ngắn. Hoan lặng im một lúc, rồi chân vẫn rảo bước, nhưng miệng cô nói: cám ơn em, cô đã đọc mảnh giấy của em.

Thằng bé nhìn cô với cặp mắt vui mừng và biết ơn. Nó chưa kịp nói gì thì cô nhẩn nha dặn thêm: từ nay em có thể đến phòng cô chơi, nếu em muốn. Thằng bé càng khấp khởi mừng, không tin dễ dàng thành công như vậy. Nó lắp bắp thưa: vâng, nếu cô cho phép. Và nó vui chân sáo rảo bước đi thẳng.

Cô giáo Hoan đem nỗi vui đó vào lớp. Cả buổi, cô giảng bài trôi chảy, bọn học trò không hiểu sao qua buổi trưa cô giáo đã đổi thay khác hẳn lúc sáng. Cô vui vẻ chuyện trò, lại tha cho một bài kiểm tra tại lớp. Riêng Hoan, đôi lúc cũng không hiểu chính mình, tại sao cô lại mời thằng bé đến chơi, cô hết sợ lời đồn thổi rồi sao. Nhưng cô lại biện bạch về sự ngay thẳng của cô, vả lại thằng bé chẳng là học sinh thì ai dựa vào đâu để nói lời xuyên tạc cơ chứ.



Cơm tối xong, Hoan đem bài vở học sinh ra chấm. Cô cặn kẽ ngồi đọc từng câu văn, sửa từng dấu chấm phẩy rồi lựa ra một vài bài viết hay để mai đọc làm mẫu cho lớp. Cô làm xong thì trời đã tối. Dạo này mùa thu nên tối rất nhanh, cô xếp gọn tập học sinh và leo giường nằm. Lơ mơ cô nhớ lại thời người yêu của cô.

Anh yêu cô say đắm và cô cũng vậy. Hai người thề non hẹn biển, một hai sẽ là của nhau. Vậy mà không dưng lại chia tay. Anh ham hố một lần đến thăm cô đã tỏ vẻ suồng sã vật cô đòi cởi áo, cô chống cự và anh đã giựt rách bung cả khuy bấm ở cổ áo dài cô. Cô bất mãn về thái độ hung bạo đó nên giận dỗi đứng lên, dứt khoát chia tay.

Anh nài nỉ xin lỗi cô vì sự hấp tấp vô lối vừa rồi, nhưng cố khắt khe không tha thứ. Cô nghĩ chưa gì mà anh đã đối xử thiếu tế nhị thì sau này khi về với nhau anh sẽ còn hung hăng làm sao. Tính cô thích việc gì cũng phải từ tốn, còn tính cách vũ phu thì cô không thể chấp nhận.

Cô bỏ thành phố chọn đi dạy ở vùng xa là cũng vì lý do đó. Cô về đây chán ngán tình đời, lơ là mọi khuyến dụ của trai tráng và dốc lòng chăm chút cho tương lại học trò của cô. Cô đã cố quên hạnh phúc riêng tư, cho dù tuổi xuân của cô vẫn không tránh khỏi những rung cảm tự nhiên khi mùa đổi thay.

Nhiều đêm, cô cũng nhớ đến kỷ niệm với anh, những nụ hôn lén lút dưới tang cây, những chiều mưa núp nhờ mái hiên ngôi nhà bên đường, những nắm tay âu yếm, những ước vọng tương lai. Anh vào hạng người chừng mực đấy chứ, cô vẫn mến vì thái độ chững chạc của anh. Vậy mà thinh không anh làm cô thất vọng.

Dù sau đó anh đã hết lời biện minh vì cô quá lôi cuốn nên anh mềm yếu không cầm lòng được, nhưng cô đã dứt khoát là dứt khoát. Cô buông lơi tình yêu như thả tay cho chiếc diều bắt đầu băng đi vì gió lớn, dù tiếc ngẩn ngơ vì buột tay mất chiếc diều đẹp vô cùng, song thà là vậy hơn là lỡ phải hận về sau.

Đã lâu rồi, Hoan quên hẳn anh. Cơ hồ cô cũng không nhớ là có anh hiện diện trên cõi đời này. Và nếu nơi thể xác cô không có hình dáng của đôi bầu ngực nở nang thì âu giữa anh với cô chưa từng có sự gặp gỡ nữa là khác.

Vậy mà tối nay cô lại chợt nhớ đến anh. Cô nhớ da diết tựa như hai người vừa mới xa nhau và vẫn còn sự qua lại. Phải chăng cái nhìn của cậu bé bị thu hút bởi những món đồ lót cô phơi nơi cửa sổ mà cô bắt gặp sự thẫn thờ của nó khi bị chộp quả tang khiến cô nghĩ đến anh.

Cũng cái nhìn ma mị và thu hút như vậy của anh khi một lần nhìn chờ cô thay áo đã làm cho cô điên đảo mê muội anh. Cái nhìn của một tín đồ cung kính trước thần tượng đắm say vị nữ thần quyền uy khiến cho tâm hồn cô vốn tế nhị càng thêm rạo rực quấn quit.

Lần ấy, anh đã ngồi sững theo dõi cô, có lúc cô đã nghĩ anh sẽ quáng quàng nhào đến với cô ngay tắp lự (dù anh có làm như thế, chắc cô cũng không nỡ từ chối), vậy mà không, anh vẫn chỉ ngồi yên ngắm cô thôi. Bởi thế, cô nghĩ anh đáng yêu quá và cô đã tự trách về thái độ quá dung dị của mình.

Chẳng nói, cô bỗng thấy thẹn thùa, má hây hây đỏ, tay chân lính quính. Anh phải rút nhanh một điếu thuốc ra châm, hít mạnh vài hơi và thở khói bay khắp phòng. Chừng như anh cố xua đuổi những ý tưởng hắc ám đang đun đẩy anh đổ ập vào cô.

Chính vì vậy cô rất phục, ngưỡng mộ anh và khen anh thuộc hạng người có tư cách. Hai người hôm ấy đưa nhau đi ăn, đi chơi và chỉ khi đã ra ngoài đường anh mới nhỏ nhẹ khen cô: em có bộ ngực đẹp quá. Anh không nghĩ chúng đầy đặn và thật đến vậy. Cô đã sung sướng, vô cùng sung sướng vì lời khen tặng đó.

Thế rồi chẳng hiểu sao anh lại có lần khác suồng sã với cô để đến nỗi cả hai rã tan mối tình tuyệt đẹp. Từ đó cô chợt nghiệm ra ở nơi phái nam, tình cảm thật vô cùng phức tạp. Có lúc họ lồng lộng như một một đấng quyền uy phong nhã, nhưng có khi họ trở nên phóng túng như một kẻ lăng loàn.

Kinh nghiệm nhỏ nhoi đó khiến Hoan đâm sợ. Cô không tin là mọi người đều xấu, song người nữ cũng không nên tạo điều kiện để xảy ra những việc không hay. Khốn nỗi đàn bà trời sinh ra dù có khéo thu vén đến đâu cũng không che kín hết được của nả mình có.

Cặp vú của phụ nữ là trung tâm quyền lực khiến phái nam phải trầm trồ khi tiếp xúc. Dù người tư cách đứng đắn đến đâu ít ra trong đầu óc cũng lởn vởn dáng tròn trịa của cặp ngực phụ nữ khi có dịp trao đổi ý kiến, dù là trên bất cứ lãnh vực nào.  Đó là một lẽ tự nhiên mà vì lịch sự người ta cố phải tỏ ra lịch lãm, chứ còn cặp máu hau háu của các ông dường như chỉ muốn chọc thủng lớp vải bọc ngoài để lột trần hai vú các cô/bà ra mà chiêm ngưỡng mới ưng.

Cái nhìn của cậu bé cũng nói lên ước muốn như thế. Hoan đoán chừng cậu ta thèm thuồng bộ ngực của cô lâu rồi, vì chưa được dịp tận mắt nhìn thì tạm ngắm mớ đồ lót của cô treo phơi để phóng xa sự tưởng tượng của cậu. Nên Hoan thấy thương đứa bé vô cùng.

Tâm hồn cô nhạo lộn khó chịu. Làm sao đây, làm sao dập tắt được sự thèm khát tự nhiên của một người nam (dù là còn bé) chỉ vì hắn đã được thừa hưởng thiên ân của trời cho để coi người phụ nữ như mẹ, chị, em mình.

Chỉ mới nghĩ tới vậy, cô đã thấy nơi đôi vú cô hình như đang có sự mơn trớn dịu dàng lên đó. Cô tỉnh táo nhận ra không phải là bàn tay anh mà là đôi tay bé nhỏ của đứa bé run run khi được cô cho phép ấp vào hai vú trần của cô.

Bàn tay cậu bé không vướng chút mùi trần tục mà nâng niu trân trọng hai vú cô với những ngón run run ngượng ngập. Cô nhìn thấy vẻ ngây dại của nó khi xoa tròn bầu vú và cái miệng ha hả ra càng làm cho Hoan thấy xúc động thêm. Hành động của cậu bé quá ư cung kính, giống như thái độ của một tín đồ khi vào cung thờ nữ thần, để hết tâm trí vào sự dâng lễ lên người mà anh ta luôn xem là thần tượng.

Hẳn nhiên, hai núm vú cô săn cứng lên dần, nhưng núm vú đã ngủ quên từ lâu vì thiếu sự ve vuốt. Nay chỉ mới cảm nghĩ thôi mà chúng đã vươn vai thức dậy, Hoan cảm thấy cả hai bầu vú ấm nóng lên và tăng thêm sức nặng. Càng lúc hai vú càng thổn thức nhức buốt, hai núm như đang bị vê se chói chói.

Hoan đặt tay lên hai bên vú để ngăn chặn bớt sự rạo rực đang bùng lên ở đó. Ai dè sự va chạm không những không làm cho cô bớt háo hức mà còn làm cô khó chịu hơn. Cô đã vò mạnh chiếc nịt vú mà cảm giác tưng tưng vẫn không tan, trái lại càng bị xốc dữ dội. Lại thêm chất lụa mềm của chiếc áo ngoài càng để bàn tay cô tiếp xúc sát với cặp vú hơn càng làm Hoan vô cùng lúng túng.

Cô vướng víu vì sự xột xoạt này nên chẳng cần suy nghĩ nhiều, Hoan đưa tay cởi lần từng hột nút ra. Khi hai vạt áo đã mở toang, Hoan thọc tay vào cái nịt vú vò mạnh. Những mắt len nơi chiếc nịt vú cọ vào lớp da mềm của ngực làm cho Hoan thêm điên đảo vì bị kích thích.

Hoan phải tiến thêm một bước nữa bằng cách lòn tay ra sau lưng gỡ cái khóa cài nịt vú. Hai lúp ren tháo lỏng, từng chiếc vú thoát ra ngoài, lồng lộng như trời cao. Hoan day bàn tay tròn ở mỗi bầu vú để nghe những cơ thịt bọp bọp dưới da. Một cảm giác sâu lắng chạy rần rần từ đầu vú vào trong lồng ngực, ví như có luồng điện mạnh xăm xoi vào các tế bào nung núc đó.

Những hành động xoa bóp đùn đẩy làm cho cái nịt vú trệ xuống và rớt ra khỏi ngực cô lúc nào không hay. Chúng nằm chình ình trên sàn nhà, lum lúp như hai chiếc oản no tròn đều đặn. Hoan vẫn tiếp tục vò hai vú, càng nghĩ đang được cậu bé xoa bóp chứ không phải chính cô đang làm. Cô nắn hai núm vú, bẹo lôi hai cái quầng và vò hai vồng bầu như ta vò lá rau má.  Những cái núm đỏ lưng lên càng làm cho màu hồng tự nhiên sẫm lại thêm khiêu khích. Hoan càng vò để dằn cơn tức tối dâng lên thì hai bầu vú càng nhỉnh lên nhìn cô châm chọc.

Lúc này nếu có ai nhìn thấy chắc sẽ nghĩ cô là một con rắn đang múa khúc trong đền thờ nữ thần vì cô uốn éo mềm oặt như thân xà vậy. Hai mắt cô nhắm nghiền lung linh, bàn tay thoăn thoắt vò day lên những cái vú vốn đã căng xem truyen dong tinh nam lên hết cỡ. Có lúc cô phải dón ngón tay nắm lấy núm vú lăn se như vo cục bột mới thấy bớt thổn thức, không hiểu sao cô nghĩ phải nhờ đến một cái miệng đàn ông bú mút vào họa may đầu vú mới đỡ tê.

Cũng may, đêm nay là đêm cuối tuần, mai trường nghỉ dạy nên dù cô có thức khuya một chút, cũng không sao. Nghĩ thế cô nằm ườn ra giường, hai tay bóp cật lực lên đôi vú và đầu óc rầm rộ những ý tưởng lạ.

Cô càng cố biện minh việc làm của cô hoàn toàn tự phát thì cô lại đụng đầu với khuôn mặt đứa bé nghệt ra vì cô. Hoan không thể xóa bỏ hình ảnh của nó được, giờ nó đã là một ám ảnh suốt đời bám lấy cuộc sống của cô để khuấy trộn lên như một nồi bột nấu sôi tới độ.

Bao nhiêu sự khép nép bấy lâu cô ủ ấp cơ hồ rệu rã hết. Cô thấy mình yếu ớt quá đáng. Cô hoàn toàn bị động vì cơn dục bất chợt đến với cô. Bao lần cô muốn tự xỉ vả mình, không dưng chỉ vì cái nhìn trộm của đứa bé mà cô muốn hóa rồ, hóa dại. Song con người yếu đuối vốn tự tìm cách bào chữa cho ý nghĩ xằng bậy của mình. Hoan cũng đang tìm cách chống chế như vậy, cô cố chối bỏ sự tác động của cậu bé mà chỉ nghĩ đó là bản tính thèm khát tự nhiên của người nữ đôi khi lởn vởn qua đời sống hằng ngày mà thôi.

Tự nãy giờ, Hoan hành tội hai vú mệt nhoài. Mà sao vò bóp tới nước vậy rồi hai vú vẫn chưa hết rạo rực. Cô nghĩ phải chăng bàn tay người nữ còn thiếu một thứ gì đó khiến cho họ không tự thỏa mãn họ được. Trái lại, chả cần đàn ông đụng chạm sờ mó vào, cứ thoáng thấy vẻ mặt họ nhìn không chớp vào đôi vú, dù là còn ở ngoài mấy lớp vải mà sao bản thân mỗi người nữ như đã bị đâm xóc lên.

Hay là ở tia nhìn của phái nam có thần lực thu hút thịt da người nữ phải xáo động mãnh liệt như vậy. Chả thế, biết bao cô/chị khăng khăng tự tin mình cứng rắn, rồi bỗng bị phái nam lột bỏ áo xống lúc nào cũng không kịp cản giữ nữa. Đến khi nghe thịt da nổi cơn như da gà, nhìn xuống thì miệng anh đã ngậm hồi nào nơi vú chị.

Hoan bị lăn lộn trong ý tưởng như vậy mà thấy mệt tầng tầng. Nỗi mệt lớn duềnh mà sự bứt rứt vẫn không thuyên giảm. Hai đầu vú vẫn riết róng đòi hỏi sự bóp nắn dữ dằn hơn, làm cho hơi thở cô loạn xạ đứt nhịp. Cô những muốn băng xuống đường tìm cậu bé để đưa nó về đây với cô đêm nay.

Thời gian có vẻ đã khuya lắm rồi, nhưng cơn rạo rực xảy ra ở Hoan vẫn âm thầm phá phách cô. Phố xá đã yên ắng, một sự im lặng hoàn toàn của tỉnh lẻ làm cho cô giáo bỗng chốc thấy mình trống rỗng khủng khiếp.

Dục vọng từ lâu tưởng bị bỏ ngủ quên bỗng thức dậy thật mãnh liệt. Nó làm cho các tế bào và cơ bắp nơi người cô chợt tê dại, đông cứng đi. Cô có cảm tưởng như đang có muôn vàn ngón tay ngo ngoe chụp lên những chỗ nhạy cảm nhất của người đàn bà vò bóp làm cho cô rần rần, không giữ sự bình tĩnh được.

Có một cái gì đó đang mơn man sau gáy cô, rồi nhảy sang nơi đầu hai vú, cô chưa kịp hạ thấp nỗi khát khao dồn nén thì đã thấy lăn tăn nơi dưới bụng. Sự mơn trớn dịu dàng nghệ thuật làm cho cô như bị bứt đi hơi thở, nhất là khi có luồng ấm khỏa tràn nơi háng cô, rõ ràng như có bàn tay ai đang mân mó chỗ đó vậy.

Một cách vô thức, cô dạng chân ra để bàn tay vô hình dễ dàng xoa vuốt cái vật đang làm cho cô khó chịu. Rõ ràng cô còn đang mặc quần trên người, vậy mà cô lại nghĩ bàn tay ấy đang chui rúc vào trong lớp vải. Một bàn tay ngập ngừng, một bàn tay nhỏ bé, một bàn tay măng tơ, rón rén như con chuột nhắt thập thò trước hang khi nhìn thấy miếng phó mát thơm tho đang bày chình ình trước mắt.

Hoan nhắm hai mắt lại, lờ đờ theo dõi các động tác của bàn tay. Chả hiểu sao cái người đang mơn trớn cô chưa chịu tấn công ào ào ngay như mọi người đàn ông bình thường mà trái lại như cố rụt rè, nghe ngóng.

Chính thái độ e lệ đó làm cho Hoan càng trở nên sốt ruột. Cô cảm thấy thời gian kéo dài lê thê, nhức nhối, các đầu vú tự dưng săn cứng lên dù lúc này chẳng còn bị rờ mó như khi nãy. Sự va chạm nhẹ nhàng giữa lớp vải quần ngoài và lớp lụa quần lót làm cho những sợi lông măng đen vốn nằm ép nơi lá bướm của cô cùng một lúc xao động mãnh liệt lên.

Hoan đã cố giữ đừng kêu rên nhưng không sao kềm được. Bàn tay xoa đều lên mớ lông, làm cho trở thành một nhúm tóc rối, máu cơ hồ đã dồn đọng lại nên các sợi lông cứng lại, đâm chia chỉa lên chiếc sịp. Chính bàn tay nhỏ nhắn cũng nhận ra sự việc đó nên cũng cố mơn man cho các sợi lông mềm dịu lại.

Nào có được đâu mà chỉ làm cho căng thẳng thêm nơi cô. Chẳng nói, Hoan tự dùng tay lôi cởi quần ngoài ra, và kéo luôn mảnh quần lót mỏng để khỏi bị vướng víu. Cô nghe thoáng một tiếng ồ ngạc nhiên thích thú, kèm một tiếng tróc ở miệng của ai đó chừng như vô cùng mãn nguyện.

Cô cảm thấy dễ chịu hơn khi lá bướm được mở thong dong, không còn bị đè nén nữa. Giờ cô có thể thực hành các động tác mở rộng hai chân nếu có cảm nghĩ cái bướm bị ngộp.

Ngộp thì chẳng ngộp, song mệt lử cả người. Hoan không ngờ cô lại tệ hại như thế. Bao năm rồi xa anh, dù thế xác cô vẫn còn non tươi rung động, nhưng có bao giờ cô bị ám ảnh vì cái dục len lỏi vào. Vậy mà tại sao bữa nay cô hoàn toàn khác lạ như thế.

Cái bướm của cô nó cứ thôi thúc cô phải mân mê lấy, phải làm cho nó được sờ mó để hạ cơn tức tối đang dâng. Hai cái mu rộp lên như miếng ngói bị thiêu bởi ánh nắng hè, cô chưa gì nghe như nó đang lách tách kêu nứt lên vậy.

Rồi cô thấy bàn tay bé nhỏ đang xoa day lên hai mu nầng nẫng thịt đó. Bàn tay len lách chải gỡ mớ lông rậm, làm cô cũng bật tiếng rít lên.  Đến khi bàn tay như được khuyến khích bởi lời rên sảng khoái của cô thì trở nên bạo dạn. Những ngón tay đã dám bốc vào mép cái mu và kéo căng thả bật kêu chép chép.

Thứ tiếng kêu rất bé mà cô và cả người ấy đều nghe rõ. Tại đêm khuya hay tại được bôi trơn bởi thứ nước ri rỉ keo đặc làm cho miếng thịt khi được tách thì thảng thốt kêu lên như vậy.

Hoan còn đang miên man theo dõi thì nghe mát ở chỗ khe bướm. Hình như cái bàn tay nhỏ đang mở tách hai mu ra tựa người ta tách vỏ con hến để tìm cái lõi nhân gì đó ở bên trong. Hoan thấy như trái tim đập rộn loạn, hơi thở dập dồn khi mà cô nhận rõ một ngón tay của ai đó đang vờn vờn miếng thịt lồi bên trong ổ hến của cô.

Bàn tay đưa lên xóc xóc vào góc trên lại vùi vùi vào góc dưới, tâng tâng tiu tiu như người trầm trồ vật quí trong tay. Hoan thấy rộn người lên vì những cú vuốt dọc đó. Đang khi lơ mơ thì cái hạt thịt bé tẹo bị chạm vào và Hoan thấy nóng người lên vì ngón tay đồng thời ai đó như cũng nhận ra nút chuông điện nên nhấn mãi vào làm cho khắp ổ bướm rung lên rền rã không dứt.

Cô nhớ lại anh chưa khi nào có cơ hội sờ vào chỗ đó của cô nên lúc này cô thấy hoàn toàn mới lạ. Nó lâng lâng như con diều chợt muốn lôi tuột sợi dây để bay băng tuốt lên không, và kìa, chiếc diều đảo vung và chúi nhủi xuống, lại ngóc đầu lên, giúi giụi như sợ gục.

Ai đó thấy cô chao đảo thì đổi ngón tay đang sờ soạng bằng phần trong của ngón cái để bật búng cái hạt thịt của cô cho được tràn ngập hơn. Hoan muốn kẹp chân lại, nhưng sướng quá đành banh ra thêm cho sự ma sát thêm tích cực.

Chẳng cần đợi ai hối, Hoan cũng uốn người thành cây cung, ưỡn cao con bướm lên để hạt thịt được vân vê trọn vẹn. Bàn tay nhỏ bé như nhận ra rất nhanh nên càng miết và day cái hạt này, miết đi miết lại nhiều lần và túm lấy nó mà lăn se như rón bột. Hoan sướng quá, rên lên hư hử, chẳng bị sốt rét mà người lạnh giật từng cơn.

Cả thân thì lạnh mà riêng chỗ ấy thì nóng, cái nóng hừng hực như bị cào cấu và muốn xé tung vứt đi. Trách nào Hoan nghe đồn người phụ nữ khi bị bàn tay khác phái vê hạt le thì không cách gì giữ được nữa. Những ngón tay phù thủy của đàn ông làm cho con bướm của các cô nát ngướu, chỉ muốn có một vật gì thật dài, thật to đâm cứa vào, họa may mới làm cho nó bớt rực đi.

Hoan cũng vậy.  Cô điên cuồng lồng lộn như muốn chạy tuôn ra đường, kêu rầm lên một sự tiếp ứng. Chỗ háng cô dường đang có những mũi kim đâm xói vào, nó thôi thúc dữ quá, chỉ toàn bị xoi thủng chứ chẳng có một chút gì xoa dịu cô.

Thế rồi, cô lại như nghe có một tấm nhung mềm đang lau xoa con bướm. Cô ướm xem vật này từ đâu đến, nó bè bè như lát thịt bò mỏng, lết lê khắp trong ngoài trên dưới con bướm của cô, làm cho nỗi tức nghẹn hạ nhanh. Và rõ ràng cô nghe tiếng lóc chóc của nước, lúc đầu còn kêu nho nhỏ sau dồn dập óc ách như tát nước.

Cô sướng rùng cả mình, nước tuôn lũ tràn ra, cô nghĩ bờ be có bị cuốn băng cũng chỉ đến như vậy. Vì nước bị đùn ọc ọc, đến nỗi lát thịt bò đang lê cũng phải hối hả lau nhanh hơn. Hoan mới hình dung ra là cái lưỡi ai đó đang làm dịu cơn nứng trong người cô vậy.
Cái lưỡi này hết sức thận trọng, chăm chỉ lau vét nguồn nước ứa ra liên miên và những hạt lợn cợn ở lưỡi làm cho cô vừa được làm sạch lại vừa được khều khều cũng hay ho vô cùng.

Hoan thở dài từng đợt, nỗi sướng êm ả phủ đầy ra khắp người cô. Thình lình cô rung lên như bị kinh phong, người giựt giựt và thở ì ạch. Cô rặn còn hơn người rặn đẻ và miệng rên hừ hừ, cô sướng lên tới óc, từng cơn hồng thủy trào trào ra, lần đầu tiên lồn cô được liếm láp tận tình như vậy.

Cô nắc nắc như cảnh hai con chó nắc nhau mà cô thường bắt gặp. Nắc liên tu bất tận cho đến lúc ngả vật ra và thở hổn hển mệt nhoài. Cô loáng thoáng đó có phải là sự chung đụng xác thịt chăng.

Chợt cô rùng mình từng hồi. Càng rùng mình thì nước càng trào ra ướt đẫm chỗ háng cô, nhây nhớt nhễu cả ra tấm trải giường. Sau đó cô mệt quá nên thiếp đi.

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

truyện đồng tình nam hot ai nhớ ai thương

Cách đây 3 năm, ngày ấy, ngày ấy ngây th, ngờ nghệch.
Tôi đang chuẩn bị thi tú tài toàn, đây là một trong các mốc điểm quan trọng mà tôi cần phi vượt qua trước khi bước chân vào ngưỡng cửa các Học viện để đem về tấm bằng cử nhân cho ba má tôi.

Tôi rất yêu thương và nghe lời họ nên hy vọng sẽ làm được một việc gì đó cho họ. Năm nay tôi đã gần 19 tuổi, lại phi sống xa nhà (tôi là dân Đà Lạt xuống thành phố học) ở thuê nhà cùng 2 nhỏ khác để cùng bớt tiền mướn trọ.
Cùng lứa tuổi tôi, bọn chúng bạn đã yêu đưng và quan hệ gái trai thoi mái. C 2 nhỏ cùng phòng cũng vậy theo quan niệm Tây Phưng nên quan hệ tình dục rất sớm, thường xuyên dắt bồ về nhà. Có điều mỗi đứa tôi ở trong phòng riêng nên chẳng ai làm phiền ai.
Phần tôi, lo mi mê học nên cũng không có nhiều thời gian đi các sàn nhy và tán tỉnh nên cũng không có để ý đến chuyện trai gái làm gì. tuy nhiên những sự phát triển người con gái đến tuổi đòi hỏi thì vẫn cứ tiếp tục xy ra, tôi cm thấy thiếu một cái gì đó không gii thích được làm cho cuộc sống của tôi thật chán chường và rất boring.
Vào mùa Nôel năm tôi tròn mười chín tuổi. Tôi theo đạo Phật nhưng cũng theo các học trò cùng lớp đến nhà thờ Đức bà để xem lễ. Tôi gặp Đào, nhỏ cùng phòng đi với anh Quang. Họ quen nhau đã được khong nửa năm. Nhỏ là người rất ngoan đạo nên không bao giờ bỏ lễ dù là chỉ một ngày, mặc cho ốm đau hay kinh kỳ lượm thượm.
Thấy tôi nhỏ hỏi: Lâu lắm mới thấy bồ đi chi tối, bộ định đổi đời sao
Tôi đáp: Hổng chừng vậy cũng nên, vì nay là năm cuối, không biết có còn ở lại thành phố được vài năm nữa không nên cũng cố thử đi vài bữa xem.
Quang nói thêm: Thật hay quá, vậy đi cùng tụi anh đi
- Hổng được, em còn các bạn cùng lớp nè, hẹn bữa sau nghen.
Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, tôi thấy mắt anh Quang đẹp quá chừng, nay mới có dịp nhìn tận mắt. Cặp mắt to, với hai con ngưi đen láy và hàng mi dài cong. That uổng nếu tôi có được cặp mắt ấy thì hay biết mấy, nó là cặp mắt đẹp mà mọi người con gái ước ao có được.
Cắt ngang dòng suy nghĩ tôi, Quang nói:
- Vậy anh và Đào hẹn em đi coi xinê bữa sau vậy, Chúc giáng sinh vui vẻ há.
Chà cái anh này galăng quá ha, nhưng giọng nói cũng ngọt tai nữa chứ.
Tôi chia tay 2 người và lén chung vào tụi bạn cùng lớp trong dòng người đông đúc.
Tối đó tôi về nhà trọ quá khuya, Minh (bạn trai cùng lớp) chở tôi về trên chiếc Peugeut, ngồi sau Minh, anh chàng ba hoa hỏi tôi nhiều câu về đời tư và sở thích.
Hay là anh chàng đang định tán tỉnh tôi, tôi tự hỏi. Cũng good vậy, buồn thay anh chàng dùng loại nước hoa rẻ tiền làm tôi mất hứng.
Bất chợt cn mưa chút nước đổ xuống. Sài gòn là vậy, mưa đột ngột và lớn làm tôi cùng Minh không kịp né vào vỉa hè vì đây là đoạn đường Công lý kéo dài, chỉ có cây mà không có nhà. Minh hỏi tôi nên tìm chỗ trú mưa không. Tôi nói không vì chỉ còn khong gần 2 cây số là đã về nhà.
Tuy nhiên Minh ra vẻ chiều bạn gái nên dừng chiếc xe đạp bên gốc cây và bo đợi ngớt mưa thì đi tiếp. Tôi thấy hi lạnh. Thì ra cn mưa làm áo tôi ướt hết, chiếc o dài trắng mỏng đã bị dính sát vào thân mình làm căng phồng bộ ngực của cô gái xuân thì, tôi có chút e thẹn nhưng may là trời tối nên chắc Minh không nhận thấy.
Minh bo đứng sát vào gốc cây cho đỡ mưa. Tôi hi ngại vì từ nhỏ đến giờ tôi rất ít khi đứng gần bạn trai. Đột nhiên Minh dựa xe vào gốc cây và ôm ghì lấy tôi, hi thở của Minh nóng hổi. Tôi xô ra: Làm gì kỳ vậy, người ta cười cho kìa.
Không bớt nưng tay, Minh càng ôm chặt lấy tôi, hi thở hôi mùi thuốc lá làm tôi hết sức khó chịu, hn nữa bàn tay của Minh bóp vào cặp bồng đào của tôi một cách thô bạo làm tôi không chịu đựng nổi nữa, tôi không nở giáng bạt tai vào Minh vì Minh là người đã từng đưa đón và giúp đỡ tôi nhiều, nhưng tôi không thể chịu được thái độ sỗ sàng của Minh, tôi quyết định tự đi bộ về nhà mặc anh chằng quê độ đứng đó.
Đang khi tôi đi vội vã trên con hẻm về nhà thì tại một góc hẻm tôi thấy An (nhỏ trẻ nhất cùng ở trọ với tôi, học lớp dưới) đang ôm một anh chàng lạ hoắc, không phi là Nhựt. Nhìn kỹ, 2 đứa còn đang làm tình nữa mới lạ chứ, tôi không muốn chú ý nhưng điều làm tôi thấy lạ là nó lại ôm một người khác, tôi tinh nhìn kỹ mặt để hôm nào "tống tiền" đòi nó vài món quà để giữ bí mật cho nó. Nhưng dường như bị thu hút vào điều mà 2 đứa đang làm, mặc cho mưa (tuy lúc này đã ngớt) c 2 vẫn say sưa làm tôi cm thấy lâng lâng và thèm muốn.
Tôi đã được nghe nói nhiều nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến cuộc tình thực do vậy tuy bước đi và làm ra vẻ không chú ý nhưng mắt tôi vẫn liếc nhìn cặp uyên ưng. Tôi tin là c nhỏ An và anh chàng nọ không thấy tôi nên về đến nhà trọ tôi muốn vào ngay phòng nhỏ Đào để kể nó nghe.
Người đang ướt, nhưng vì đang khoái tôi vào phòng nhỏ Đào mà không kịp gõ cửa. Hình nh đập vào mắt tôi thật ngạc nhiên: C nhỏ Đào và anh Quang đang không mặc quần áo đang quần quại nhau. anh Quang đang nằm dưoi còn nhỏ Đào thì đang ngồi trên bụng anh ta và nhún nhún. Thấy tôi vào quá bất ngờ c 2 hi giật mình, còn tôi thì ngượng quá chỉ kịp nói sorry và về phòng mình.
Sau một lúc bình tĩnh lại tôi đi tắm và về phòng nghỉ một giấc.

Đang khuya có tiếng gõ trước cửa phòng. Mở cửa ra tôi thấy nhỏ Đào. Tôi nghĩ thế nào cũng bị nhỏ trách cho một tua nên đang bối rối và lưỡng lự không biết nói gì để xin lỗi đây thì nhỏ nói:
-Bồ cho mình vào được không.
-Xin lỗi vừa nãy nghen.
-Hổng sao, tụi này s ý nên quên khóa phòng thôi mà, bồ thông cm nghe.
Tôi mừng quá, nhỏ Đào khong trách mà lại còn xin lỗi, nhỏ có lỗi gì đâu.
Lúc này tôi còn đang buồn ngủ quá nên không biết phi làm sao, một cái ngáp ngủ lại xy ra làm tôi thấy hoi lố bịch.
-Ê, có gì định nói vậy bồ.
Tôi sực nhớ lại mình cần gì và định kể cho nhỏ chuyện nhỏ An nhưng nghĩ lại thoi, tôi nói lng:
-Đang đói nên định lục phòng bồ tim thứ gì cho đầy cái bao tử háu ăn.
Tôi biết rằng nhỏ Đào không bao giờ dành đồ an vặt trong phòng, điều này nhỏ khác tôi mà. Lúc dó có tiêng anh Quang ngoài cửa: Vậy thì đi ăn đêm đi, anh bao c 2.
Thấy thái độ vui vẻ và không trách của anh Quang và Đào tôi thấy rất tự tin và đong ý cùng đi.
Anh Quang có chiếc 67 cũ nhưng cũng còn chạy tốt, lúc này đã 2 giờ sáng rồi,
Nhỏ Đào bo tôi lên ngoi giữa để nó ngối sau.
Tôi hoi ngai vì phi ngôi xen giữa nhưng c 2 thuyết phục hn nưa tôi không quen ngối xe máy nên đành nghe lời vậy.
Xe chạy bon bon trên đường, thỉnh thong gặp ổ gà, xe khung lại, bộ ngực tôi lao về trước chạm vào vai anh Quang, anh lịch sự không ép ra sau. Tuy nhiên tôi cũng hi ngại.
Dến quán hủ tiếu Hồng Bàng, có lẽ hôm nay là đêm Noel nen cũng đông dân nhậu còn đó.
Anh Quang cho Đào và tôi lựa chọn menu và luôn luôn nhường chúng tôi trước. Sau đó anh lại chở chúng tôi về. Anh tạm biệt và hẹn đợt sau rnh sẽ đưa chúng tôi đi xem cine.

Mấy hôm sau, đến năm mới tây lịch, tôi vẫn không định về thăm nhà để ở lại làm bài. Nhỏ An thì hiếm khi có nhà ban đêm, khôgn sàn nhy thì cinê, restaurant. Đêm giao thừa đó, nhỏ Đào gặp tôi , nhỏ nói có việc phi về quê thăm nhà và nhờ tôi tiếp anh Quang giùm nó. Tôi ngạc nhiên:
-Bộ bồ định giao anh Quang lại cho mình sao?
-Cũng gần như vậy vì anh Quang galang lám, nếu mình nói mình về quê thì ông tìm cô khác sequer ngay vì nh có máu nghệ sỹ và lắm người yêu thầm mến chộm lắm.
-Nhưng mình không rnh, hn nữa đâu biết tiếp anh Quang ra sao đâu.
-Dễ ợt à, nh đến thì bắt nh đưa đi xem cinê là xong.
Nghe xem cinê, tôi cũng thích nên: thôi được vì bồ tôi sẽ chấp nhận thử thách này.
Đúng như nhỏ nói, tôi đó anh Quang đến. Tôi nói anh Quang biết Đào về quê và hôm nay nó nhờ anh Quang đưa tôi đi xem cinê. Anh lưỡng lự một lúc, tôi phan vân hay là nh nghĩ gì về tôi không tốt.
Anh nói: ừ nhỉ anh đang thiếu nhỏ một buổi Cine. Vậy nếu nhỏ không phiền thì ta đi.
Tối đó tôi và anh đến rạp Âu Lạc, bộ phim "Người Tình nhỏ" thật là hay và có nhiều pha làm tình nhẹ. Bn năng của người con gái mới lớn chỗi dậy, tôi vừa thấy thích thú và vừa thấy ngượng ngùng sao đó, giá có ai gii thích cho tôi những gì đang xy ra trong tôi thì hay biết mấy. Chợt nghĩ, à anh Quang cũng khá am hiểu đời chắc sẽ gii thíhc được cho mình thì sao. Nhưng mà anh lại là bồ của nhỏ Đào. Tôi liều mình thử đưa tay với sang gi vờ vô tình khẽ chạm vào tay anh trên bành ghế, anh nhẹ nhàng rút lại. Thật là người đàn ông trưởng thành, không nóng vội, không sỗ sàng như Minh. Tôi thấy phục anh vô cùng.
Tối đó anh đưa tôi về tận phòng và không quên chúc tôi ngủ ngon.
Hôm sau, nhỏ Đào từ quê lên, không quên mang theo mang cụt, sầu riêng đó là những món tôi muốn ăn.
Sau môt vài câu chuyện làm quà nó hỏi tôi: Ê, hôm qua bồ có ngủ với anh Quang không? Tôi nóng mặt, thì ra nhỏ này định gây chuyện với tôi sao.
Tôi đáp: Làm n mắc oán, bộ bồ nghĩ mình lại cưp giật người yêu của bồ sao?
- Đùa chút cho vui, chứ mình biết tính bồ mà, nếu không thì mình đâu để anh Quang cho bồ một đêm đâu.
- Nói thật nghen, mình không có gì đâu. nhưng mà anh Quang cũng lịch sự ghê há.
- Bồ thấy anh Quagn có đáng yêu khong?
- Kể thì cũng có nhiều điều hay: lịch sự, đẹp trai, galăng, ăn nói nhỏ nhẹ
- Bộ bồ cũng đã mến rồi phi không?
- Tôi chối ngay: Không, chỉ là thấy vậy thôi chứ đâu có gì.
- Thôi khỏi phi chối quanh làm gì. Tuy Đào nhỏ hn bồ một tuổi nhưng mùi đời thì Đào xịn lắm rồi. Đào biết bồ cũng mến anh Quang nhưng ngại vì nh là người yêu của Đào phi không.
- Không phi như vậy
- Phi thì đã sao, mình cũng không ngại đâu, mình nói thật cho bồ biết: chỉ có bồ là còn ngờ nghệch nhất trong tụi con gái trong thành phố này. Bồ nghĩ nhỏ An đã từng làm tình với ai chưa, nói chính xác ít ra cũng phi hn 2 người rồi.
Tôi giật mình, thì ra chuyện tưởng là bí mật của nhỏ An đã chẳng xa lạ gì với nhỏ Đào, có lẽ là do ít đi đêm nhiều nên tôi không nghĩ mấy nhỏ lại đã sành đời như vậy.
Chẳng đợi tôi nói gì Đào nói tiếp:
- Mình biết bồ còn ngây thơ lắm, lại còn thẹn thùng nữa nghen. Để mình nói thêm có đúng không há: Tuổi của bồ bây giờ ngực đã căng như hai qu cà chua vậy, lông mu đã mọc thành hình tam giác và mượt rồi, hn nữa nếu mối khi tắm mà sờ vào 2 mép âm hộ thì cm giác cũng khoan khoái phi không. Thỉnh thong nghe hoặc thấy chuyện làm tình cũng nóng mặt và thích nhưng ngại ngùng và làm ra vẻ đạo đức. Nhưng thực ra nếu không rành đời thì khổ lắm, làm tình là c một nghệ thuật.
Tôi thật không ngờ sao nhỏ Đào lại quá hiểu tâm lý tôi vậy. Nhũng khi tôi ngắm trong gưng một mình tôi biết bộ ngực tôi cũng đủ lớn truyen dong tinh nam hot làm nhiều chàng trai thích ngắm, tuy nhiên tôi vẫn ghen thầm vì không có được sự nắn bóp của phái mày râu nên bộ ngực tôi không được căng phồng hết mức. Tôi vẫn ước ao có một chàng nào đó sờ lên bộ ngực còn ngủ quên của tôi để nó có thể vưn mình tự hào và tôi sẽ hãnh diện để mặc coocxê loại ỡm ờ nửa khoe nửa kín. Nhiều lần tắm kỳ vào cửa mình, tôi thấy 2 mép bên âm hộ tôi ưn ướt và rất khoan khoái, tôi tự hỏi nếu có một đấng nam nhi nào chịu cho tôi hưởng một chút tinh khỉ thì chắc hẳn là khoái cm lắm. Vậy nhưng có điều là tôi nghe nói lần đầu tiên giao hợp rất là quan trọng, nếu chẳng may vào chàng trai nào không kinh nghiệm và tế nhị mà hùng hổ, vội vàng sẽ làm rất đau người con gái và vết thưng nội tâm này khó hồi phục được.
Đang khi tôi miên man với những cm giác lâng lâng và huyền o đó thì nhỏ Đào nói tiếp:
-Bồ có ngại không, nếu không mình nói tiếp cho mà nghe.

Lúc này, tôi thật sự thấy như được mở rộng tầm mắt, do sống xa ba má nên thiếu sự hướng dẫn tình dục nên tôi tuy gần bước vào tuổi lấy chồng nhưng có chút nào kiến thức về lánh vực quan trọng này đâu. Đây là lần đầu tiên tôi được nhỏ cùng phòng trao đổi, chắc cũng hay và cần thiết, tôi không ngại và nói: OK, bồ thoải mái.
-Được rôi, dần dần thì mình sẽ nói hết những kinh nghiệm mình có cho bồ nghe.
Bồ còn nhớ năm ngoái khi tụi mình bắt đầu thuê chung phòng không, lúc đó, ngực của mình cũng còn lép sẹp, mặt thì đầy mụn trứng cá và mông cũng không nở nagn như bây giờ.

Tôi tưởng tượng, à đúng rồi, hồi đó, nhỏ Đào xấu hn tui nhiều, mọi người thường bo tại vì tôi là gái Đà Lạt nên đẹp hn. vậy mà bây giờ nhỏ Đào có dáng người đẹp hn tôi nhiều, nhất là cặp bồng đào căng cứng và nhô lên đầy vẻ hãnh diện của làm khối chàng mê say, c bộ mặt cũng chở nên bóng nhoáng và trn tru, phi chăng nhờ anh Quang?
-Nhờ anh Quang đó, anh giúp mình.
-nh giúp bằng cách nào?
-Cho mình cái mà nh có
-Thứ gì vậy.
-Thứ mà chỉ có đàn ông mới có thôi: đó là phần dưng còn con gái chúng mình chỉ có phần âm thôi. Nếu bồ để đàn ông sờ ngực, bồ sẽ thấy bộ ngực và con tim mình hết sức rung động và đê mê, nó có tác dụng mạnh hn chính bồ hay nhỏ khác nào xoa vào đó.
Tôi sực nh lại hôm trước Minh sờ (hay bóp) vú tôi, tôi đâu có thấy đê mê đâu. Tôi cãi nhỏ Đào:
-Không đó nghen, có khi nào bồ thích quá mà nói vậy, còn mình thì không thấy vậy đâu.
-Nè, bắt qu tang rồi há, bồ nói bồ không thích như vậy tức là ngực bồ đã có người chạm rồi phi không, lại ông Quang chứ gì, ông nghệ sỹ và khéo tay khéo miệng lắm mà.
Tôi biết nếu chối sẽ làm nhỏ Đào nghi ngờ tôi có quan hệ không đúng với anh Quang, đến nước này, tôi đành kể lại hết chuyện hôm Minh đưa tôi về.
Nghe xong, nhỏ Đào nói: Thì ra là như vậy, gã Minh còn quá trẻ thiếu kinh nghiệm nên không biết đợi đúng dịp, lại không biết cách mn trớn thì làm sao mà có thể làm cho bồ rung động được. Được rồi hôm nào có dịp, mình sẽ nhờ anh Quang giúp cho bồ.

Tôi giật mình, chẳng lẽ có chuyện nhỏ Đào lại san sẽ người yêu cho tôi, đúng là tôi cũng có mến anh Quang, nhưng nói chuyện dành người yêu với nhỏ Đào hay ít ra chỉ yêu anh Quang là tôi đã nào dám nghĩ đến. Tôi chối:
- Không được, anh Quang là của bồ mà, bộ bồ định thử mình phi hông, thôi tội lắm chị Hai i.
- mình nói thật mà, mình đâu nói là giao hẳn anh Quang cho bồ đâu, chỉ nhờ nh hướng dẫn cho bồ chút ít ban đầu. Khoan, để mình nói hết đã, anh Quang là nhạc sỹ trong ban nhạc amateur, nhà nh khá gi, lại có máu nghệ sỹ, nh chỉ quan tâm đến nhạc kịch thôi, nói riêng bồ biết nghe, vậy nhưng nh có c một tuyển tập playboy và sách dạy làm tình bằng chữ gì lạ lắm, nh bo là chữ latinh la teo gì đó. Hấp dẫn lắm. Bồ chưa hình dung sự cần thiết của một người đàn ông trong đời của người đàn bà thế nào đâu. nếu không có hi đàn ông, không biết thế giới này có còn người đàn bà nào đẹp và hạnh phúc không nữa
- sao bồ nói vậy?
- Anh Quang nghiên cứu về tình dục nhiều lắm, nh làm cho mình rất là thoi mái và ngất ngây, mình sẽ nhờ nh tạo cm giác ban đầu cho bồ thôi, chớ dại gì mà giao nh cho bồ. Mình coi bồ như bạn tâm giao nên mới giúp vậy, hn nữa thấy bồ còn quá ngây th trong khi tuổi đã đủ trưởng thành rồi. Anh Quang nghệ sỹ lắm, mà bồ cũng dễ thưng nên có thể mình thuyết phục giùm cho.
- Bộ bồ không sợ mình cuỗm luôn sao? Tôi nói đùa.
- Không đâu, san sẽ một chút cũng đâu có gì là lạ, hn nữa anh Quang cũng lẳng l lắm, nếu có bồ giúp một tay khi mình vắng mặt thì tốt hn là để người khác cuớp mất chứ.
Tôi sực nhớ, thì ra đây là một cách ban n của nhỏ Đào với tôi, vì 3 tháng trước, nhỏ bị tai nạn khi xe đạp bị xe lam tông phi, nhỏ nằm viện hết 3 tuần để điều trị, trong thời gian đó chỉ có tôi và anh Quang thay nhau săn sóc nhỏ, gia đình cũng chẳng thấy lên.
Nghe cũng có thể chấp nhận được, tôi và nhỏ cùng bày ra các mẹo để cùng hoàn thành sứ mệnh. Điều mà tôi và nhỏ ngại nhất là không muốn cho nhỏ An biết gì về kế hoạch này vì nhỏ An hớt lẻo và không thân thiết như là 2 đứa tôi.
Suốt mấy đêm sau đó, tôi luôn suy nghĩ và vẫn ôm ấp nỗi sợ hãi nếu lỡ anh Quang làm thật và tôi nếu bị lãnh cm (như nhỏ Đào dọa) thì sẽ ra sao. Nhỏ Đào đưa tôi quyển sách dành cho tuổi lấy chồng, tôi đã xem qua dưng vật của đàn ông thấy cũng thích nhưng chẳng hiểu nó hoạt động ra sao, có giống của tôi không, chắc hẳn là không và có nhiều lông như của tôi không, tôi rất phân vân và ước ao được tìm hiểu.

Một hôm vào thứ bẩy, dòng người tấp nập đi trên đường phố, nhỏ Đào rủ nhỏ An đi Vũng Tàu chi, nghe đâu dưới đó có lễ hội đua gì lớn lắm, tôi "bận học" nên ở nhà một mình, vừa học vừa nghe nhạc, bất chợt có tiếng gõ cửa, không cần đoán tôi cũng biết anh Quang mà. Sau khi mời anh Quang vào nhà và uống nước, anh hỏi tôi nhỏ Đào đi đâu, tôi nói: nhỏ Đào và nhỏ An xuống Vũng Tàu, bộ không đi với anh sao?
- Nhỏ Đào không nói cho anh biét, vậy sao em cũng không đi?
- Em hi mệt, thấy nhức đầu nên ở nhà nghỉ, em lại hay choàng váng từ hôm qua. Sao 3 ngày rồi anh không ghé, làm nhỏ Đào giận anh đó.
- Anh bận rợt bn nhạc mới nên không rnh mấy hôm rồi.
Đột nhiên tôi thấy "nhức đầu", nhờ anh Quang đóng giùm mấy cửa sổ cho đở gió. Người tôi như đứng không vững, anh Quang vội vàng dìu tôi vào phòng ngủ, tôi cm thấy hồi hộp.
-anh gọi bác sỹ gìum Huệ nhé
-Khong cần đâu anh, em nghỉ một lát thì khỏe nay. Anh biết cạo gió không
-Cũng s s thôi, em có dầu không?
Anh mở hộc tủ dưới kia kìa cầm giúp em lọ dầu.
Anh Quang mở hộc tủ và hỏi: anh đâu thấy lọ dầu nào đâu
- kéo mấy thứ đó ra, nó nằm phía dưới
Sau khi bỏ vài thứ như coocxê và slip ra, anh đã cầm được lọ dầu.
Biết tôi là con gái, anh cũng ngại nên bo: anh chỉ biết cạo ở vai thôi
Tôi cũng gật đầu và vén vai áo nhờ anh cạo gió.
Mặc dù chỉ kéo s xuống thôi nhưng tôi biết chắc anh Quang có thể nhìn thấy rõ 2 núm vú như hạt lạc của tôi nằm trên 2 ngọn đồi đang phập phồng lên xuống.
Thực ra tôi và nhỏ Đào đã dựng nên cnh này: vắng nhỏ Đào, nhỏ An, bắt mở hộc quần áo có coocxê, slip chắc thế nào cũng kích thích anh Quang, đến cạo gió để thấy bộ ngực và mùi thm c thể tôi.
Hi thở của anh Quang phà vào gáy, tôi cm thấy một chút lưỡng lự, không biết làm sao đây vì anh vẫn không có cử chỉ nào mà tôi cần.
Em thấy hi tức ngực, anh đỡ em nằm xuống nhé.
Anh Quang rút chiếc muỗng cạo gió lại, vén vai áo tôi xuống rồi hạ tôi từ từ xuống giường, anh nói: Để anh xem nào, có cần đưa đi viện không.
Vừa nói tay anh đặt nhẹ nhàgn lên giữa ngực của tôi, ni tim tôi đang đập bắt đầu mạnh dần lên.
Anh nói: tim đập mạnh và hỗn loạn lắm, tay anh lại xoa quanh nó. Lúc này tôi mới thấy bàn tay anh như có hi điện vậy, nó làm tôi hi choáng váng. Không hiểu tại sao tôi lại đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bàn tay của anh Quang, ấn mạnh vào bộ ngực của tôi thêm nữa, tôi day qua bên phi, 2 cái cúc bấm bật ra một lúc (tôi đã tháo lỏng sẵn rồi), có lẽ không thể kìm lòng được, anh Quang thở gấp, mặt mũi nógn bừng,bàn tay anh run run đẩy vào trong áo ngực của tôi, ngón tay anh chạm vào viền dưới chiếc áo ngực. C người tôi như bị điện giật, tôi nhắm mắt tận hưởng cm giác đàu tiên có bàn tay đàn ông sờ ngực mình.
Bàn tây của anh nhẹ nhàng xoa quanh viền ngực bên phi, rồi bên trái, mỗi lúc một đẩy cái áo ngực của tôi lên cao hn, ngón tay anh vân vê đụng vào nhũ hoa của tôi, một cm giác khoan khoái mà tôi chưa từng có được dù là tưởng tượng.

Anh khẽ dùng cạnh bàn tay gãy nhẹ một cái từ trên xuống, toàn bộ chiếc áo kiểu cúc bấm của tôi đã bị mở tung, phi bày phần ngực và bụng trắng đang chờ đợi. Anh Quang hạ thấp người xuống và mặt anh đã sát mặt tôi, lúc này tôi không kịp suy nghĩ chỉ còn biết rướn người lên để môi tôi dính vào môi anh. Người ta bảo chiếc hôn đầu đời rất ngọt nhưng tôi nào thấy có ngọt ngào gì đâu, chỉ cảm nhận cặp môi anh mềm mại, quấn lấy và day nhẹ lên nó.

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

truyện đồng tính nam hay rừng cao su

Sau mấy năm mất mùa, khu Kinh tế mới bây giờ vắng vẻ và hoang vu hơn trước. Cộng thêm một trận cháy rụi do cơn bão lửa, dân cư lượt lượt kéo nhau bỏ đi, càng ngày càng thưa thớt. Bọn đàn ông lớp lớp bỏ ra đi, phần vì bị bắt làm nghĩa vụ quân sự, lớp vì lên tỉnh kiếm ăn, phần còn lại vì chuyện học hành và nhiều lý do khác, lén lút mà đi không giả biệt người quen nào v.v... Lẻ loi chỉ còn lchúng tôi, với mươi mười căn nhà bỏ hoang cùng khu rừng cao su trơ trọi, cố bám đất mà sống.Ở thì phải ở rồi, chứ biết đi nơi đâu nữa mà sống. Chúng tôi có quen một ai đâu. Nói là chúng tôi cho có số nhiều một chút, chứ thực ra, chúng tôi đây chỉ gồm có, tôi, má tôi, gia đình bác Tám, bác trai và gái, cùng một số gia đình khác sống rãi rác, tựu trung dăm mười căn nhà, cách nhau khoảng 20 m. Phần lớn gia đình ở đây kiếm sống bằng nghề cạo mủ cao su, trong đó có má tôi và bác Tám trai, là nguồn lợi tức duy nhất ở mỗi căn hộ ở đây.


Bác Tám trai, tuổi trạc 45, nhưng trông khá già so với tuổi. Bác Tám gái trông còn tệ hơn do năm tháng bị mù lòa (tôi vẫn không rõ vì sao, nghe đâu vì căn bệnh tiểu đường mà nên), sống bám vào đồng lương ít ỏi của bác trai và thằng con từ tỉnh gởi về. Má tôi cũng chỉ ngoài 35 nhưng vì sương nắng vải dầu nên trông bà cũng không khá hơn bất cứ ai trông cái làng này. Tôi chỉ vừa hơn 14 tuổi, cái tuổi chẳng làm được gì ngoài việc đào bới kiếm củ, trồng dăm ba luống khoai, luống rau và tiếp má tôi cạo mủ cao su vào những dịp họ cần thêm phu cạo.

Ba tôi chết lúc tôi 10 tuổi. Ông bị căn bệnh viêm gan nhiều năm liền. Vì vậy gia đình tôi vốn đơn chiếc bây giờ còn cô độc hơn.

Nhà tôi được Ba tôi đích tay dựng lên. Nói là cái nhà chứ thực ra là một cái chòi tranh trống lốc nằm giữa vùng đất hoang vu đầy cỏ tranh. Lúc mới tới đây, ông khéo chọn ra một mảnh đất ráo ở cạnh một con mương. Mỗi chiều, sau một ngày quần quật với đất cát, chúng tôi thường ra mương múc nước lên tắm. Ở đây, người ta có lệ tắm mương vào mỗi chiều, khi trời bắt đầu nhá nhem là bà con kéo nhau ra mương. Người thích tắm và trầm mình trong nước mát như bác trai, hay người khác siêng hơn nên múc nước lên, rồi mới tắm, như tôi.
Vì để tiết kiệm thời gian, chúng tôi thường tắm và giặt quần áo cùng một lượt, mặc bộ nào là giặt ngay bộ đó. Và đương nhiên, chuyện cởi hết áo quần ra tắm ở đây cũng rất thường, thường đến nỗi không ai còn để ý. Với lại, cái làng này có bao nhiêu người qua lại đâu mà để dòm ngó !

Với tôi, thì trường hợp hơi khác một chút. Nhà tôi gần nhà bác Tám, gần như bước hơn 10 bước là tới. Chúng tôi tuy là láng giềng nhưng sống rất đùm bọc. Bác trai lại là người rất tỉ mỉ, hiền hòa, hay dẫn bác gái ra sân ngồi hóng mát mỗi khi con nắng nhạt màu. Sau một ngày quần quật, bác trai chỉ còn bấy nhiêu cái thoải mái bên cánh đồng mọc đầy cỏ dại, cỏ tranh, ngọn nào cũng cao như ngọn lúa có bông cỏ trắng lung lay, tạo nên khung cảnh rất là bình an.
Là con gái, nhất là một đứa con gái ưa sạch sẻ, tôi thường thích tắm và giặt đồ. Hoàn cảnh sống của tôi thì các bạn cũng hiểu, đành chịu thôi, mất đi cái bí mật cá nhân, sự riêng tư mỗi khi có sự hiện diện của bác trai của mỗi chiều ra mương tắm.

Thoạt đầu, tôi còn ngại ngùng nên hay đợi trời thật tối mới tắm gội. Nhưng mấy tháng gần đây, trời trở lạnh, tắm đêm không kham. Vốn cũng biết bác trai chả thèm dòm ngó tôi làm gì, bởi bác là một người đàn ông chính chắn, bác lại rất thương bác gái, vì bác gái mù lòa, và hơn hết hai bác đều coi tôi như con cháu trong nhà. Nếu có thấy tôi tắm, chắc rằng bác cũng sẽ ngó lơ.

Một lần tôi quyết định tắm đại vào buổi chiều chạng vạng. Như thường lệ, tôi hay vắt quần áo sạch khô lên xào, rồi cởi hết áo quần ra dơ giặt trước. Bác trai ngồi thong dong nhìn trời hiu quạnh với điếu thuốc lào trên môi, lâu lâu quay sang nói với bác gái câu gì đó, rồi thấy bác gái gật gù, cười vui vẻ. Tôi cúi đầu không dám nhìn về phía bác trai, chăm chú giặt cho xong bộ quần áo, để cho kịp giờ nấu cơm tối. Giặt xong, tôi lom khom múc một vài gáu nước xối lẹ lên mình, rồi núp vội sau cái lu. Nước ấm hơn so với lúc đêm, thấy mát chớ không lạnh, làm nhẹ cả người. Tôi xối thêm mấy gáu nữa cho đã, rồi vói tay lấy xà bông gội đầu, không quên liếc nhìn bác trai xem động tĩnh, nhưng thấy cử chỉ vô thức của bác. Tôi vững dạ hơn. Cứ thế, tôi tiếp tục với màn gội đầu và kỳ cọ khắp thân thể mà lòng dạ thấy nao nao, khó tả. Có thể vì tôi vui, từ nay được tắm sớm !?

Đêm đó, một đêm tối mò cũng như mọi đêm, khi nhìn lên trời chỉ toàn màu thăm thẳm với vài ánh sao le lói, tôi không khỏi mơ ước một cái gì đó ... người ta gọi hạnh phúc gia đình, giống như hình ảnh bác trai chăm sóc cho bác gái vậy. Tôi thầm nghĩ biết đâu lại chẳng là bác Tám nhà kế bên rất có duyên với tôi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui tôi biết điều đó xảy ra thế nào vì bác Tám nào có gì gì với tôi và bác gái còn sống sờ sờ ra đó. Bỗng nhiên nghĩ tới sự ra đi của bác gái, tôi thấy mình thật ích kỹ vô cùng, tôi tự chửi mình "con khùng", đúng là con gái mới lớn hay mộng mơ ngông nhỉ! Ở đây quả thật không có một móng con trai nào cho tôi suy nghĩ tới... Chán thiệt !

Gió càng lúc càng thổi mạnh, rít qua kẽ lá, lạnh run cả buồng phổi, tôi tư lự một lúc khá lâu, rồi thiếp đi trong mộng mị êm đềm.

Rồi cứ thế, mỗi chiều tôi đều ra mương tắm như không có ai dòm ngó. Mỗi lần, đều có sự hiện diện của bác Tám, kỳ lạ thay, điều đó làm tôi thấy vui vui. Bác gái thì mù lòa đương nhiên không biết, còn bác trai cũng chỉ ngó lơ đôi ba lần, nhưng đa phần tôi chỉ để bác nhìn sau lưng.

Sau hai tháng tắm trong hoàn cảnh vậy, tôi dần dà không còn cảm thấy e ngại nào trước mặt bác Tám. Sức mạnh tình yêu chăng ?, tôi tự hỏi, rồi cười xòa. Và từ lúc đó, tôi quyết định không núp sau cái lu nữa, cứ tự nhiên tắm, tắm như cái thuở tôi còn thật nhỏ chạy long nhong, trần truồng trong khu này, dưới cơn mưa hè mát mẻ.

Có một vài lần tắm, vô tình tôi nhìn sang, và thấy bác trai khẻ xoay đầu tránh né ánh mắt tôi, bác rõ ràng nhìn đã khá lâu, nhưng vội vàng quay đi nơi khác. Thái độ của bác làm tôi yên tâm hơn, có phần thấy gần gũi với bác, vì bác quả ư là một quân tử ! Khiếp, tự bao giờ mà tôi biết bào chữa cho bác, bảo bác là quân tử, có lẽ dưới cặp mắt "nhân tình" ai cũng là một vị yên hùng ! Có lẽ vì cớ đó, đôi khi tôi mơ tưởng hảo huyền, mơ rằng bác là ba tôi, hay một bậc trưởng giả nghĩa hiệp nào đó đến đây để cứu giúp gia đình tôi ra khỏi cảnh nghèo đói, giúp cho tôi có ăn có học đàng hoàng như con người ta, nếu được chắc tôi thương người đó lắm. Mà giả như bác là ba tôi thiệt, thì chuyện ông nhìn đứa con gái nhỏ của mình tắm cũng không phải là điều lạ chi. Tôi cho là vậy, càng thêm vững dạ.
Có lẽ từ cái ý nghĩ đó mà tôi dẹp hết những sự ngại ngùng gì trước mặt của bác.

Tôi bắt đầu sang thăm hai bác thường xuyên hơn. Hễ có dịp là tôi sang thăm. Ban sáng, khi bác trai lên rừng cao su, tôi qua thăm bác gái, thường trò chuyện với bà một lát rồi mới đi làm, công việc đào bới đôi khi cũng cực những chỉ cần làm nhanh cũng kịp lúc. Tôi vốn còn trẻ, sức dai lắm, chuyện gì rồi cũng xong. Ban chiều, khi bác trai trở về từ rừng cao su, tôi lại sang thăm, và hay mang trái cây hái trên rừng, để biếu hai bác. Bác gái rất tốt với tôi, thường hay vuốt đầu tôi và kể chuyện ngày xưa của bà, và nhất là chuyện thằng con trai trên tỉnh. Riêng bác trai, người ít nói, lầm lì, chỉ nói dăm ba câu khi thấy mặt tôi. Nhưng tôi biết bác cũng để ý đến tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.

Đến năm tôi 16 tuổi, tức là 2 năm sau, tôi có thể nói rằng sự quan hệ giữa tôi và bác càng thắm thiết. Với bác gái, bác thường bảo, bà thích tôi làm con dâu của bà. Bác trai có phần mật thiết với tôi hơn trước, nhiều. Bác thường mang những đoản cây cao su về lắp ráp cho tôi những đồ vật dụng trong nhà như cái tủ, cái ghế và tỉ mỉ hơn là chiếc bàn xinh xắn và căn nhà tranh nho nhỏ, để cất những lá cây ngộ nghĩ sưu tầm được hay những hòn sỏi đủ màu tôi nhặt trên rừng. Tôi đoán bác nhớ đứa con trai nên giành hết tình thương cho tôi, hay vì một lý do nào đó, tôi thấy bác một ngày một thân thiết hơn với tôi.

Có tin chăng, dạo đó, dù đã ở cái lứa tuổi dậy thì, tôi cũng vẫn còn ra ngoài mương múc nước tắm. Bác trai vẫn ngồi đó cùng bác gái nhìn trời, hưởng gió và thỉnh thoáng ngó ... tôi tắm. Ở cái tuổi mới lớn này ai cũng biết, con gái bắt đầu trổ mã, ngực nhô lên, mông phóng ra, lông bắt đầu mọc ra ở hai bên nách và bẹn. Thật mắc cỡ ghê gớm lắm, nếu có ai lỡ nhìn thấy. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không e thẹn giống như các cô gái khác. Tắm trước mặt bác trai, tôi thấy thấy thật hữu lý, là lẽ thường làm sao! Phải nói rằng thời gian quen biết bác trai khá dài như vậy, đã khá đủ cho tôi trở nên quá tự nhiên. Má tôi thì thường khéo nói, con gái lớn rồi nên giữ gìn. Tôi chỉ khẻ "Dạ" cho bà yên tâm, nhưng rồi, đâu vẫn vào đấy. Tôi truyen dong tinh nam vẫn tắm "công khai" đều đặn, có thể nói là tắm cho bác trai coi càng đúng hơn. Song, đôi khi tôi cũng thấy có lỗi làm sao đó, vì dù gì tôi cũng là đứa con gái mới lớn. Má tôi nói đúng, sau này tôi còn lấy chồng, phải cần danh giá đàng hoàng. Nhưng thiết nghĩ kỹ mà coi, ở đây có ai đâu mà đồn đãi. Đôi ba lần tôi tranh chấp với lương tâm, với cái đúng cái sai, nên hay không nên, rồi tôi cũng hạ được thằng "lương tâm" của mình. Thắng luôn cả má tôi. Có nghĩa là tôi quyết định vẫn tắm. Bà cũng im không nói đến chuyện tôi tắm trước mặt bác Tám nữa. Tánh má tôi hiền lắm, tôi nói sao bà cũng nghe. Thật ra, bà không nghĩ bác trai có ý đồ gì với tôi thì đúng hơn, nên bà cũng tạm chấp nhận.

Nhưng dạo gần đây, khi tôi vừa tròn 17 tuổi, tôi có cảm giác bác trai thường hay nhìn tôi, càng lúc càng lâu hơn. Tôi có thể chứng minh được điều đó là vì cách đây hai năm, bác ít khi nhìn về hướng tôi tắm, mặt khác, bác đã sắm đâu được cặp kiếng lão mà từ lâu bác hay than phiền là không nhìn được xa. Lạ lùng thay, cỡ tuổi như bác trai cần gì phải nhìn xa, vả lại ra sân ngồi ngắm cảnh, không phải lần nào cũng cần mang theo kính đâu. Chắc chắn rằng bác nhìn tôi tắm ! Thú thật, thời đó, tôi cũng không nghĩ xa xôi gì khi bắt gặp ánh mắt bác dán chặt vào thân thể tôi. Tôi vẫn cứ tự nhiên kỳ cọ, tự nhiên như một nàng tiên tắm mương cố phô bày cái nét đẹp cho anh chàng trần thế nào đó thưởng thức. Vì vậy, có đôi lúc tôi thầm nghĩ, được bác trai ngắm mình phải là một điều thú vị chứ, vì ở cái xóm này, chả có ma nào chịu thèm ngó tôi, đám trai trong xóm có còn móng nào đâu, được bác trai chiêm ngưỡng là đỡ lắm rồi ! Hơn nữa, má tôi thường hay bảo, con rất đẹp, đẹp như cái thuở má còn trẻ, sống ở thành thị, ba con từ trên này chỉ gặp má một lần rồi sinh mê, nhưng chỉ tiếc là hoàn cảnh hiện tại của con ... Má tôi nói tới đó rồi ngưng, tôi biết bà lo lắng cho tôi về chuyện hôn nhân sau này. Thôi kệ, tới đâu thì tới. Đó là chuyện của má tôi, còn chuyện tôi, tôi chẳng thấy lo chút nào. Ở cái tuổi của tôi, chỉ biết ăn, biết ngủ, và ... biết yêu đời. Dù cho quanh đây, không có một móng thanh niên thiếu nữ nào, tôi vẫn thấy vui, có lẽ vì tôi đã biết chấp nhận cái lẽ sống đơn giản ở cái rừng quạnh quẽ này, bên cạnh hai bác Tám, nhất là bác trai, dạo gần đây bác tỏ ra chăm sóc tôi hết mực. Sướng thật!

Thế là dạo đó, tôi cứ cố tình tắm sớm, để bác trai được thêm giờ ngắm, và để bác có cái cơ hội nhìn rõ tôi hơn, trước khi mặt trời lặn sau tán lá cao su. Tôi thú nhận, làm vậy không ngoài mục đích khoe khoang. Cái khoe của một đứa con gái mới lớn, khoe cái đầy đặn, cái nhiệt quyết, và sức sống tươi trẻ, cái mà bác trai lúc nào cũng khen luôn miệng mỗi khi gặp tôi, "con Mai càng lớn càng trẻ à" và bác cứ nhìn tôi lom lom, làm tôi ren rúng trong lòng, bướm bay trong bụng.

Thuở đó, tôi càng sang nhà bác trai nhiều hơn, để ý thấy bác trai ăn mặc gọn gàng, đầu chảy gọn gẽ, và nói năng hoạt bát. Đặc biệt, bác hay nhìn tôi bằng ánh mắt "chết đứng", ánh mắt khác hẳn với mọi lần. Tôi không hiểu ánh mắt đó cho lắm, đoán bác tiếc cái thời trai trẻ cũng hay thường nhìn cô nào như vậy. Hoặc như bác thường đứng trước kiếng, soi đi soi lại dung nhan mình. Có lẽ hình dáng của tôi gợi bác nhớ về bác gái của 30 năm về trước, một thời bác tận dụng cái đẹp trai giờ đây còn phảng phất, để cua được bác gái, như bác thường hay kể tôi nghe chuyện tình nọ vào những đêm trăng rằm gió mát. Nên nghĩ cho cùng, tôi cũng không trách bác về cái nhìn lạ lùng đó, hay mỗi khi bác cố tình va chạm tôi, bằng những cái bắt tay hay vuốt đầu hơi quá trớn; Hoặc những khi bác gái lên giường sớm, do sức khỏe không tốt, hai bác cháu vẫn tiếp tục trò chuyện bên đống lửa gần suốt canh thâu, với những ly nước nóng ấm bụng, để rồi, tôi ngủ thiếp trên đùi bác lúc nào không hay.

Đến khi tia nắng đầu tiên hắt vào mặt, tôi tỉnh dậy đã không thấy bác ở đó. Chỉ còn lại chiếc áo khoác của bác đắp đầy ắp trên thân người tôi. Một mùi đàn ông nồng nồng quyện với mùi mủ cao su nào thoảng qua khứu giác, xen lẫn mùi sáng tinh sương, làm tôi, một người con gái mới lớn, thoáng rung động, tiên tiếc, người đã đi mà hương còn vương vấn !
Và thời gian cứ đều đặn lăn đi, tôi bắt đầu phủ nhận cái vai vế "bác cháu" giữa bác và tôi. Tôi thực không muốn coi bác là "bác". Gọi là bác cháu như thế, chứ thực tình, tôi coi bác như một người chú. Có đôi lúc vì quá tự nhiên, tôi hay chế giễu bác, gọi bác là "chú cao su" với cái thân hình ốm tong của phu cạo mủ cao su lành nghề, suốt ngày quần quật. Bác thì chọc tôi là "con Mai mập". Bác nói tôi mập đẹp hơn, vì con gái tròn trịa trông giống ... con gái hơn nhiều. Những lúc ấy, tôi thấy mình gần gũi với bác hơn hết, vì bác cho tôi cái cảm giác bác là một người anh cả trong gia đình. Và tôi đã suy ngẫm ra cái lý do tôi phủ nhận cái vai vế đó, tôi đã trưởng thành, cần có một người đàn ông trẻ trung trong đời mình, một người đàn ông có thể chia sẻ được buồn vui, và mọi thứ khác.

Và từ hôm nọ, hễ khi vắng mặt bác gái, tôi thường hay gọi đùa bác trai, là "anh Tám". Bác trai cũng dí dõm không kém, thường đáp lại lời xưng hô với tôi, như gọi là "em Mai". Một tiếng gọi "em Mai" nghe nó ngọt ngào làm sao, trong lòng rộn lên phơi phới, bướm bay trong bụng. Tôi không ngờ những trò đùa vớ vẫn đó lại đem đến sự mật thiết hơn, như đúng với danh từ xưng hô "anh, em" của nó. Càng không ngờ, tôi lại đến với bác trai quá dễ dãi, quá chân thành, mộc mạc của người con gái quê mùa đang độ tuổi yêu đương, để rồi tôi dấu má tôi tất cả những chuyện xảy ra sau này.

http://truyensex.ca/truyen/18-q-r/370-tnl-rung-cao-su_truyen.html